Editor: demcodon
Từ Bình cảm thấy hơi xấu hổ khi nửa đêm trở về thôn. Trên người ông không có tiền, muốn tìm chỗ ở cũng không được, một mình ngơ ngác đứng ở sân sau không biết phải làm sao.
"Chú Từ, trên lầu bên cạnh còn chỗ ở. Nửa tháng này chú cứ ở đó đi." Lúc này, Sở Từ đột nhiên xuất hiện mở miệng nói.
Trong lòng Từ Bình buồn bực nói: "Tôi cũng không đồng ý với cô sẽ ở đây nửa tháng!"
Đứa nhỏ này sao lại làm ra chuyện như vậy? Mọi thứ đều làm theo ý của mình, hoàn toàn không cần người khác nghĩ gì sao? Vợ của ông mặc dù hơi keo kiệt, nhưng làm người thật sự không tệ. Nếu Sở Từ thành con dâu nhà họ Từ, chỉ sợ hai trưởng bối là bọn họ sẽ không có cuộc sống yên ổn.
"Chú đã làm việc nửa ngày, bây giờ nói không đồng ý? Vậy cũng được, trả tiền đi. Khi nào đưa đủ tiền thì tôi sẽ thả chú đi." Sở Từ lại nói.
Gương mặt già nua của Từ Bình căng thẳng, rất xấu xí: "Ngày mai tôi đến trả không được sao?"
"Thím Hồng Hoa có tiếng là lưu manh. Bây giờ tôi thả cho chú đi, ngày mai chú còn có thể đến không? Chú coi tôi là đứa ngốc à? Nhưng chú cũng đừng lo lắng, tôi nghĩ thím Hồng Hoa phát hiện chú cả đêm không về, ngày mai nhất định sẽ đến tìm chú. Đến lúc đó thím chịu ra tiền cũng dễ làm thôi." Sở Từ lại nói tiếp.
Làm việc nửa tháng có thể kiếm được 25 đồng. Nếu Trương Hồng Hoa biết có lẽ ước gì Từ Bình ở lại.
Ba Từ làm người cũng không xấu xa, lại càng không phải ông già hồ đồ. Chẳng qua là Trương Hồng Hoa suốt ngày nói chuyện không đâu ở trước mặt ông, thổi gió bên tai. Cho nên mới gây ra ông và anh Từ nội bộ lục đục. Bây giờ nàng cũng không có ý muốn cứu vớt quan hệ giữa Từ Bình và Từ Vân Liệt. Chính là muốn cho Từ Bình tách ra Trương Hồng Hoa một thời gian để tỉnh táo lại.
Từ Bình nhíu mày, buồn bã hừ một tiếng. Nhưng vẫn đồng ý đi theo Sở Từ đến căn phòng cho thuê phía trên.
Ba phòng ngủ một phòng khách. Nhưng hai phòng khác đã bị nhân viên khác chiếm giữ. Mặc dù vậy, hoàn cảnh cũng tốt hơn ở