Editor: demcodon
Từ Bình cũng biết Sở Từ đi theo Hoắc thần tiên học chút y thuật. Nhưng chỉ nghĩ là để chuẩn bị cho việc mở xưởng sản xuất thuốc, cũng không nghĩ đến nàng thật sự có thể xem bệnh cho người khác. Cho nên lúc này nhìn thấy nàng mang theo hộp thuốc ra dáng. Sau khi trong lòng ngạc nhiên lại khinh thường.
Con bé này chỉ sợ là đang cố ý muốn chứng minh bản thân trước mặt ông chứ gì? Quả nhiên vẫn quan tâm đến cái nhìn của trưởng bối là ông. Nhưng bây giờ đã trễ, cho dù ông chết cũng sẽ không thay đổi một chút suy nghĩ nào về Sở Từ.
"Đứng trơ đó làm gì? Giúp tôi xách theo hộp thuốc này đi." Giọng Sở Từ lạnh lùng, nói thẳng. truyện xuyên nhanh
Dáng vẻ này ngược lại giống như dặn dò nhân viên làm việc.
Mặt Từ Bình cứng ngắc đi tới, kết quả xách hộp thuốc nặng nề nhưng trong miệng còn không quên hỏi: "Cô đi đâu? Tại sao không lo buôn bán cho tốt lại lăn lộn việc này làm gì? Cô làm bà chủ không ở trong quán, bọn họ lười biếng thì làm sao?"
Sở Từ vừa nghe lời này thì nhíu mày. Xem ra Từ Bình vẫn chưa sửa đổi được thói quen tự cho là đúng này, hoặc là nói trong lòng ông một mặt xem nàng trở thành con dâu bắt đầu tính kế tiền bạc, mặt khác lại ghét bỏ tính cách nàng không như ý?
"Lăn lộn? Mỗi ngày buổi trưa anh Từ đều phải uống thuốc châm cứu. Người làm ba như chú không biết sao?" Sở Từ cười đáp lại.
Từ Bình sửng sốt, ông làm sao biết được chuyện của con cả chứ?
"Sức khỏe của thằng cả tốt, cô cũng bớt dụ dỗ tôi đi. Cho dù nó thật sự bị bệnh cũng không đến tìm cô, Hoắc thần tiên không phải ở đây sao? Cô kêu ông ta đi theo, cô buông tay xem không phải được rồi sao?" Từ Bình lại nói.
Sở Từ trợn mắt xem thường, y thuật của Hoắc thần tiên tốt nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng phải do ông ra tay. Nàng thật sự là gà mờ, nhưng cách chữa trị thính giác cho Từ Vân Liệt là nàng và Hoắc thần tiên cùng nghĩ ra. Ngoài ra, dù sao Hoắc thần tiên đã lớn tuổi, kê đơn bốc thuốc còn được. Nhưng nếu châm cứu trong thời gian dài, loại công việc kiểm tra thị lực và sức chịu đựng này cũng không được. Cho nên