Editor: demcodon
Mặc dù trong lòng Hàn thị không thích sự kiêu ngạo và không xem ai ra gì của Sở Từ. Nhưng bà cũng biết rõ Sở Từ có liên quan đến lợi ích của bà, cũng không ngu ngốc đến mức đắc tội Sở Từ trong tình huống không cần thiết như vậy.
Ba mẹ của Võ Thuận tiếp tục ăn, còn Võ Thuận lập tức đi đến quầy lễ tân hỏi vị trí của Sở Từ. Nhưng không nhận được câu trả lời từ người phục vụ, trong lòng hơi thất vọng.
Nhưng Sở Từ có liên quan đến cái nhìn của Thôi Hương Như đối với gã. Gã không dám lơ là. Bởi vậy đợi ở một chỗ trống gần phòng bếp, cho đến hơn nửa tiếng sau mới nhìn thấy Sở Từ xuất hiện. Lúc này mới vội vàng tiến lên bắt chuyện.
"Em gái, anh có thể nói mấy câu với em được không?" Võ Thuận lập tức nói.
Sở Từ liếc mắt nhìn gã: "Nói chuyện gì? Vừa rồi không phải đã nói đủ rồi sao?"
Vừa thấy thái độ của Sở Từ, trong lòng Võ Thuận nhất thời cảm thấy bất an. Đêm giao thừa trước đó, mặc dù Sở Từ đối với gã cũng thản nhiên, nhưng ít nhất còn có mấy phần khách sáo, ánh mắt cũng không lạnh lùng đáng sợ như bây giờ. Thậm chí còn có mấy phần phiền chán... Chẳng lẽ nàng không vừa lòng với mình sao? Là vì vừa rồi mẹ của gã nói mấy mấy câu khó nghe ư?
Võ Thuận hơi nóng nảy, vội vàng nói: "Anh thay mẹ anh xin lỗi với em. Con người của bà chính là như thế. Bình thường bất cứ chuyện gì có liên quan đến anh đều sẽ chuyện bé xé ra to, hy vọng em đừng tức giận..."
"Anh Võ Thuận, anh không cần phải cẩn thận như vậy. Dù sao tôi cũng không phải em gái ruột của chị Hương Như, anh cũng không cần phải lấy lòng tôi như vậy. Huống chi mẹ của anh cũng nói đúng, tôi là một đứa trẻ không ba không mẹ, nhất định là thiếu dạy dỗ. Hơn nữa, ngay cả chữ cũng không biết, không thể nói chuyện với một người trí thức như anh. Nếu anh muốn nói chuyện gì thì hãy đi tìm người khác thì tốt hơn. Tôi chỉ sợ không tiếp nổi." Sở Từ lại nói tiếp.
Vừa nghe lời này thì Võ Thuận đã biết xong rồi, Sở Từ là thật sự tức giận. Nhất thời cả người như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột không biết phải làm