Editor: demcodon
"Chú Từ, chú làm sao vậy? Sở Từ đang ở đâu chú đi gọi em ấy đi?" Tôn Bách Linh thấy Từ Bình im lặng hơi sốt ruột.
Trên đường cô ta đi đã mất thiều thời gian, tính ra có lẽ bây giờ chuyện của Thôi Hương Như đã kết thúc. Nếu như người vẫn còn sống thì tốt, lỡ như đã chết thì Sở Từ ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không có, trong lòng có thể không hận sao? Mặc dù hai người không phải chị em ruột, nhưng tình cảm như thế nào cả thôn đều biết.
Lúc này hai nhân viên khác đã lên lầu. Dù sao bọn họ cũng không quen biết người trong thôn của bà chủ, vẫn là giao cho Từ Bình xử lý tương đối tốt.
Ba Từ hơi do dự: "Chuyện này... không thể nói sự thật cho Sở Từ biết."
"Tại sao?" Tôn Bách Linh sửng sốt.
"Dù sao cũng không thể, con bé kia tính tình nóng nảy. Nếu biết con bé nhà họ Thôi là bị ép đến mức đi tìm cái chết, sau đó còn không quậy đến xé trời sao? Dù sao mọi chuyện đã như vậy, làm gì còn chọc thên những rắc rối đó chứ? Chú thấy không bằng nói con bé họ Thôi đó biết thằng họ Võ kia đính hôn nên nhất thời luẩn quẩn trong lòng..." Ba Từ lại nói.
Chuyện trong quán ăn này ông cũng biết một chút. Trưa hôm nay có người chỉ vào mặt Sở Từ mắng. Mấy người phục vụ cũng tương đối quan tâm tình huống, sau khi nghe lén mấy câu mới biết được người bị mắng không phải Sở Từ, mà là Thôi Hương Như.
Hóa ra là người đàn ông thích Thôi Hương Như đã được người nhà sắp xếp đính hôn với người khác. Lúc ông biết được chuyện này cũng thở dài xúc động. Nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Mặc dù ông xem thường Sở Từ, nhưng cũng sẽ không đồng ý cho con trai nhà mình ở bên cô gái đã ly hôn. Ông đã nghĩ như vậy, trong lòng nhà họ Võ kia có câu oán hận cũng là bình thường.
Tôn Bách Linh hơi ngạc nhiên, không ngờ ba Từ lại nói ra những lời này: "Chú Từ, như vậy... không tốt lắm đâu... Thôi Hương Như chính là bởi vì người khác vu oan cô ấy nên mới tự tử. Chú nói những lời như vậy, lỡ như cô ấy biết không phải càng làm cho cô ấy không sống nổi sao?"
"Trước tiên cứ nói như vậy làm chậm mọi chuyện lại." Ba Từ kiên trì nói.
Chuyện này giấy không thể gói được lửa, Sở Từ sớm muộn gì cũng biết. Nhưng nếu như