Editor: demcodon
Tần Trường Bình thật lòng nghĩ cho Sở Từ. Dù sao Sở Từ còn nhỏ tuổi, chỉ là cô bé 18 tuổi mà thôi, có thể kinh doanh quán ăn ổn thỏa đã rất giỏi. Nhưng bây giờ vừa muốn mở nhà máy dược phẩm vừa muốn mở hiệu thuốc. Đây không phải không có cách phân thân sao?
Hơn nữa, một đứa con gái tương lai phải lập gia đình. Bây giờ bận rộn như vậy, sau này liệu có thời gian để đi xem mắt sao? Bây giờ là lúc thanh xuân như hoa, nên đi chơi với các cô gái khác, đi dạo phố ngắm hoa. Sao có thể ngược đãi bản thân như vậy, ôm hết những chuyện đàn ông không làm được vào người.
Thời buổi này có rất nhiều đàn ông coi thường phụ nữ. Đa số đều cho rằng phụ nữ chỉ có thể trông nhà và chăm sóc con cái. Dù sao Tần Trường Bình cũng là đàn ông, trong lòng khó tránh khỏi cũng có suy nghĩ như vậy. Chỉ vì mẹ của y bị người đàn ông như ba y ức hiếp quá mức, nên loại quan niệm này yếu hơn người khác mấy phần. Hơn nữa, mẹ của y ít nhiều gì cũng nhờ Sở Từ mới ly hôn được, mới có thể sống đến bây giờ. Cho nên đối với Sở Từ, y theo bản năng sẽ xem trọng hơn.
Chỉ là cho dù xem trọng như thế nào thì em họ cũng chỉ là một đứa trẻ. Cho dù có năng cũng không thể một mình gánh vác được nhiều việc.
"Chuyện hiệu thuốc vốn dĩ rất gấp, nhưng bây giờ cũng không nóng nảy, từ từ hoàn thành nó là được. Chẳng qua em chỉ muốn giữ người có kinh nghiệm như anh lại, chính là cái gọi nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Chúng ta là người trong nhà, thuê anh giúp em thì em cũng yên tâm hơn. Anh thấy có phải không?" Sở Từ cười nói.
Trước đó nàng nghĩ mở hiệu thuốc chèn ép Hàn thị. Nhưng lúc này Hàn thị tự đưa mình đến cửa. Cho nên cũng không cần suy nghĩ rắc rối giống lúc trước nữa.
Nhưng người như Tần Trường Bình quả thật là người nàng rất muốn. Tần Trường Bình có mạng lưới quang hệ rộng rãi. Tương lai bàn chuyện làm ăn tuyệt đối là một tay đắc lực. Hơn nữa, người trong nhà dù sao cũng đáng tin hơn. Chỉ cần nàng có thực lực phù hợp, sẽ không sợ Tần