Editor: demcodon
Sở Từ vừa nói cả nhà này một tháng có thể kiếm được 200 đồng, mọi người trong phòng hơi ghen tỵ.
Hầu hết gia đình bình thường, phụ nữ đều ở nhà giặt giũ, nấu nướng và chăm sóc con cái. Chồng thì ra ngoài đi làm, con cái trưởng thành mới tìm được công việc nên tiền lương cũng không cao lắm. Ngược lại, cuộc sống của nhà họ Võ quả thực là rất tốt. Dù sao ba Võ làm chủ nhiệm ở trong bệnh viện, ngày lễ tết còn được thưởng. Cuộc sống trong nhà cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều.
"Căn nhà mà cả nhà họ Võ đang sống chỉ mới mua vào năm ngoái. Cho nên trong tay chắc chắn không còn dư nhiều tiền. Nếu tính đến chi phí ăn uống cho cả nhà... trong tay có thể có 1000 đồng đã là không tệ rồi." Sở Từ lại nói tiếp.
"Dựa theo những lời cô nói, nhiều người bị hại như chúng tôi được chia 1000 đồng? Vậy chẳng phải một nhà chỉ có 10 đồng sao? Bà chủ Sở, một hộp kem giả còn bán với giá 1 đồng 5, thậm chí 1 đồng 8 nữa. Cho dù là một đền mười cũng nên có khoảng 20 chứ?" Nhất thời có người bất mãn nói.
Sở Từ vội vàng cười nói: "Đương nhiên không phải đơn giản như vậy."
"Mặc dù trong nhà ông Võ không có nhiều tiền tiết kiệm, nhưng không phải vẫn còn hai căn nhà sao?" Sở Từ nói tiếp.
Khi nàng nói ra câu này, ba Võ lập tức mở to hai mắt: "Sở Từ!"
Nàng có ý gì? Tại sao lại nhắc đến hai căn nhà? Chẳng lẽ là hối hận đổi ý?
"Căn nhà hiện tại ông Võ đang sống còn mới, diện tích cũng không nhỏ. Tôi nhờ người đi hỏi qua, trừ phòng bếp và phòng kho ra là một căn nhà ngói gạch xanh khang trang có sáu phòng, vật liệu xây nhà cũng rất tốt. Tôi tìm người chuyên xem nhà hỏi qua, căn nhà đó ít nhất cũng có thể giá trị 3000 đồng. Ngoài ra chính là phòng khám, phòng khám là nhà cũ. Mặc dù diện tích cũng không nhỏ, nhưng dù sao cũng hơi cũ. Nhưng nó được một điểm chính là nhà mặt tiền, nên giá cả cũng tương đương nhau."
"Như vậy tính ra, tài sản của cả nhà ông Võ cũng không ít. Ngoài ra, tôi cũng tính số người