Editor: demcodon
Sở Từ nhìn thấy hốc mắt của Thôi Hương Như đỏ lập tức tay chân luống cuống, vội vàng lấy khăn tay ra, nhìn chằm chằm chị nói: "Chị đừng khóc mà! Nếu không người khác còn tưởng rằng em bắt nạt chị đó."
Thôi Hương Như vừa nghe lập tức nín khóc mỉm cười, hơi bất lực nói: "Chị không có khóc."
"Nhưng... chị đã nghe thấy những lời em vừa nói..." Thôi Hương Như nhận khăn tay của nàng, phát hiện phía trên có thêu một đóa hoa kỳ lạ. Mặc dù việc may vá của nàng cũng không tốt lắm, không được tự nhiên. Nhưng hình dáng bông hoa này cô chưa từng thấy qua.
"Chị Hương Như, chị đừng để trong lòng. Em chỉ thuận miệng nói thôi." Sở Từ cười kéo cánh tay Thôi Hương Như đi về phòng, vừa đi vừa nói.
Trên người Thôi Hương Như có mùi hương nhẹ nhàng nữ tính, ngửi qua rất dễ chịu, chạm vào cánh tay lại càng mỏng manh dễ chịu. Cả người Sở Từ đều sắp dán lên, giống như tên lưu manh muốn sàm sỡ.
"Mặc dù em muốn tốt cho chị, nhưng mà... tính kế nhà họ Võ như vậy. Sau này oán hận của hai bên sẽ càng nhiều hơn, đúng không? Nếu như nhà họ Võ không còn hai căn nhà, bọn họ chân trần tự nhiên không sợ em mang giày. Một khi cùng đường, không phải càng chống đối với em sao?" Thôi Hương Như nói.
Sở Từ dừng bước chân, liếc mắt nhìn Thôi Hương Như: "Chị Hương Như, chị có biết cái gì gọi là rút củi dưới đáy nồi không? Cách tốt nhất làm cho nhà họ Võ cút khỏi dưới mí mắt của em chính là chặt đứt mọi năng lực của bọn họ. Bây giờ mọi người đều biết Sở Từ em có một đối thủ một mất một còn như nhà họ Võ, hơn nữa danh tiếng của nhà họ Võ lại không tốt. Mặc dù hai bàn tay trắng không sợ lại chịu thiệt cũng không dám đến nơi tìm em gây rắc rối. Dù sao co phố này vẫn sẽ có người làm chủ cho em."
Người sống trong con phố này ai mà không biết nàng? Còn bởi vì chuyện của phòng khám Di Khang làm cho mọi người đều biết nàng và nhà họ Võ không hợp nhau. Nhà họ Võ chỉ sợ là không đi đường vòng. Căn bản không có khả năng còn sẽ chủ động đến gây rắc rối.
Trong đầu Thôi Hương Như không nhiều rối