Editor: demcodon
Một câu của Thôi Hương Như thật sự làm cho sự kiêu ngạo của Phúc Nhạc Nhạc bị dập tắt đi rất nhiều. Mặc dù cô ta ăn trong chén nhìn trong nồi, nhưng cũng không dám trắng trợn táo bạo. Đặc biệt Hàn thị còn là người phụ nữ bao che cho con cái, càng không thể có quan hệ không rõ với đàn ông khác ngay trước mặt bà. Bởi vậy cô ta vội vàng ngậm miệng.
Hàn thị cũng là người thông minh, lập tức nghe hiểu ẩn ý trong đó: "Anh Thẩm là ai?"
"Dì à, dì đừng nghe cô ta nói bậy. Cháu không phải là y tá sao? Mấy ngày hôm trước cháu vô tình giúp một người say rượu, kết quả đã bị cô ta nhìn thấy, còn cho rằng cháu đã làm chuyện xấu gì không thể gặp người nữa chứ, thật sự làm cháu tức chết!" Phúc Nhạc Nhạc vội vàng giải thích.
Thôi Hương Như nhất thời không nói nên lời, đột nhiên cảm thấy nếu Phúc Nhạc Nhạc này không trở thành mẹ chồng nàng dâu với Hàn thị quả thật đáng tiếc!
So sánh Phúc Nhạc Nhạc với Thôi Hương Như, Hàn thị nhất định tin tưởng người trước. Cho nên cũng không hỏi thêm. Sau khi liếc nhìn Sở Từ một cái đã kiêu ngạo đi vào phòng.
"A Từ, lai lịch của ông Lữ này cũng không nhỏ." Thôi Hương Như hơi lo lắng, suy nghĩ một lát lại nói: "Chúng ta dù sao không biết người đàn ông họ Lữ này họ, đối đầu với ông ta không bằng nghĩ cách làm cho ông ta trở mặt với người nhà họ Võ, em có chịu không?"
Sở Từ vừa nghe quay đầu liếc nhìn Thôi Hương Như một cái, hơi không thích ứng. Đam Mỹ Cổ Đại
"Em luôn cảm thấy lời này từ trong miệng chị họ nói ra có vẻ tự nhiên hơn." Sở Từ nói.
Mấy ngày nay Thôi Hương Như thay đổi rất nhiều. Đặc biệt là bây giờ, biểu hiện hoàn toàn khác với thường ngày. Nếu là trước đây chỉ sợ không nghĩ nên đối mặt như thế nào mà bắt đầu tự trách bản thân vì đã gây rắc rối cho nàng.
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây? Người hiền lành cũng biết tính kế người?
Nhưng không thể không nói suy nghĩ Thôi Hương Như rất đúng. Cho nên Sở Từ cũng không dội gáo nước lạnh vào chị. Về phần nhà họ Võ kia, Sở Từ lại càng không ngốc đến mức đuổi người ra ngoài.
Khách hàng vào quán chẳng lẽ