Editor: demcodon
Một câu thông cảm của Sở Từ làm cho Hàn thị tức giận đến mức nghiến răng. Nhưng bà không tin vào quy định đồ bỏ gì đó. Tại sao trước đây chưa nghe nói đến việc làm hư một đền mười chứ? Nhưng bây giờ đưa quy định đó ra, còn không phải dựa vào chuyện đã thành kết quả đã định, bà không có cách phản bác sao?
"Đền! Tôi đền là được, đừng nói là phá hư một đền mười. Cho dù đền 100 tôi cũng đền được!" Hàn thị tức giận nói.
Sau khi bà nói ra câu này, trong lòng con dâu của bà càng khó chịu. Cuộc sống thời gian này vốn dĩ đã khó khăn. Bây giờ cả nhà trên dưới tòa dựa vào lương của một mình chồng ả sống qua, tiền sinh hoạt tháng này vẫn phải tìm nhà mẹ ả vay. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hai vợ chồng bọn họ thật vất vả kiếm ra tiền, mẹ chồng còn chưa kịp giải thích đã lấy ra hết. Còn nói đền gấp 100 lần, bà lấy gì đền? Còn không phải dựa vào hai vợ chồng bọn họ dễ bắt nạt sao?
Trước kia con dâu cả luôn xem lời của mẹ chồng trở thành thánh chỉ. Nhưng dù sao trước kia Hàn thị có một phòng khám riêng, ả làm con dâu lo lắng mẹ chồng bất công sẽ để lại phòng phám cho chú em chồng. Cho nên lấy lòng mẹ chồng khắp nơi. Nhưng hiện tại thì khác, tất cả tiền trong nhà bởi vì chú em chồng đã không còn, mẹ chồng cũng không có chỗ dựa vào. Ả cũng không có đạo lý tiếp tục chịu cơn tức giận của mẹ chồng.
"Mẹ, chúng ta cũng không có tiền. Nếu trong tay mẹ vẫn còn tiền riêng không bằng trợ cấp bọn con nhiều một chút. Cháu nội của mẹ còn phải đi học, cuộc sống rất khổ sở." Con dâu cả nói một câu kỳ quái.
Hàn thị vừa nghe sắc mặt không kìm được. Trên người bà xác thực có tiền, nhưng cũng không nhiều lắm. Nhưng có 100 đã không tệ rồi, đó là tiền trước kia giấu riêng.
Nhưng bây giờ muốn cả nhà con trai cả trả tiền đó là không có khả năng. Số tiền riêng này bà cũng không thể không cần.
Những chén đũa đó thật ra không đắt, giá cao cũng chính là bàn tròn lớn này. Giá một cái bàn cũng không thấp, đừng nói đến gấp mười lần.
Nhưng ở trước mặt ông Lữ, bà không vứt thể diện trả giá