Editor: demcodon
Trong không gian cũng có trồng rất nhiều rau xanh, Sở Từ dự định chờ Ngộ Trần đào hồ nước xong mới trồng một ít cỏ dại vào để đảm bảo có thể làm cho hai con ngỗng trắng này lớn mập mạp mềm mại.
Nàng vốn dĩ còn lo lắng con ngỗng này sẽ ăn lá cây trên linh thụ, đến lúc đó sẽ làm cho nàng lãng phí. Nhưng sau khi quan sát một hồi mới phát hiện ngỗng trắng không có ham muốn đặc biệt với lá cây linh thụ, ngược lại càng thích mấy loại rau xanh nàng trồng trong không gian hơn. Hơn nữa dường như thích hơn bình thường, đặc biệt là sau khi ăn xong những rau xanh đó càng bớt ác cảm với nàng hơn, mập mờ còn có thân thiết.
Cảm giác của động vật đều tương đối nhạy cảm. Tất cả các loại cây trồng trong không gian đều được Sở Từ xử lý qua bằng nước lá linh thụ. Mà tác dụng của linh thụ này không hề nhỏ, trái cây có thể tăng tuổi thọ, lá cây có thể xúc tác và tăng cường sức mạnh cho thực vật. Thực vật được xử lý qua cũng thu hoạch tốt hơn bình thường, ít nhiều cũng mang theo chút linh khí hơi khác. Có lẽ con ngỗng trắng này cảm giác được.
Nhưng như vậy cũng tốt, sau này cũng có thể nghe lời một chút.
Sở Từ cũng không ở trong không gian lâu. Dù sao mới xảy ra một chuyện lớn, người khởi xướng là nàng cũng không thể trốn tránh.
Nàng vừa ra không gian đã cho người đến đồn công an hỏi thăm tình hình, mới biết được chưa đến một tiếng sau khi thư ký kia bị bắt về đồn thì Lữ Lương Tây đã cho người đến nộp tiền bảo lãnh hắn ra. Đương nhiên, một người đến từ bên ngoài như ông ta muốn đạt đến mục đích nhất định phải chi một số tiền lớn để đút lót. Mà bên công chức địa phương có việc cần đến ông ta nên càng thêm thuận lợi.
Sở Từ vốn nghĩ rằng Lữ Lương Tây sẽ không quan tâm đến mấy tên lưu manh đó. Nhưng không ngờ ông ta cũng chịu bỏ tiền không làm cho mấy tên lưu manh này chịu khổ ở trong đồn công an, xem như trượng nghĩa.
* * *
"Ngài Lữ... là tôi bất tài, không ngờ Sở Từ lại không biết xấu hổ quyên tặng hết tiền của ngài còn lấy danh nghĩa của mình như vậy! Nếu biết trước hôm qua lúc cô ta lấy tiền tôi nên để lại thứ làm bằng chứng..." Thư ký nói với gương mặt bầm dập.
Sắc mặt của Lữ Lương Tây u ám, để lại thứ làm