Editor: demcodon
Sở Từ bây giờ trông còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi trong thôn Thiên Trì, không chỉ gầy mà còn trông rất khỏe mạnh, mặt đỏ, răng trắng, đôi mắt phượng lanh lợi. Cho nên sau khi vào cửa lập tức bị một đám lưu manh nhìn chằm chằm.
Nếu là mấy băng nhóm khác chỉ sợ đã sớm tiến lên đùa giỡn nàng, nhưng bang Thịnh Vượng này ngược lại còn nhịn được đưa ánh mắt đặt trên người cầm đầu.
“Em gái, em đến tìm ai à?” Trương Long nhìn cô gái nhỏ trước mặt, theo bản năng cảm thấy là em gái hoặc là họ hàng của anh em nào trong bang.
Rốt cuộc nếu là những người khác căn bản không dám nghênh ngang tới gần như vậy.
“Anh là lão đại* ở chỗ này?” Sở Từ nhìn chằm chằm qua, lập tức cười: “Tôi chính là tìm anh.”
(*Lão đại: là từ Hán Việt sử dụng trong phim kiếm hiệp hoặc đề tài xã hội đen, nhằm ám chỉ 1 người anh cả lớn tuổi, có quyền lực nhiều nhất trong 1 gia đình hay 1 bang hội.)
Trương Long hơi sửng sốt, hơi ngạc nhiên, mà các đàn em bên cạnh đã hùa theo: “Lão đại, hóa ra là vợ của anh, em nói mà, sao lại xinh đẹp như vậy!”
“Hôm nay đại ca cho chúng ta gặp chị dâu? Sẽ không phải là sắp mời chúng ta uống rượu mừng chứ? Ha ha!”
Sở Từ vừa nghe hơi cau mày, nhấc chân qua nhìn tên lưu manh cười hăng hái nhất, duỗi tay qua một chiêu đã khống chế, làm cho gã trực tiếp quỳ gối dưới đất: “Ngậm cái miệng thúi của anh lại, bằng không tôi không ngại khâu lại giúp anh.”
“Lão đại!” Những người khác vừa thấy vội vàng đứng lên, một tư thế muốn liều mạng.
Trương Long giơ tay, mọi người ngừng lại. Lúc này mới nhìn nàng nói: “Anh em của tôi không biết nói chuyện, tôi thay cậu ta xin lỗi em. Nhưng em gái à, chỗ này là cửa hàng Thịnh Vượng, cũng không phải là nơi em có thể làm bậy.”
Sở Từ đá người quỳ dưới đất qua, tiếp theo phủi quần áo nói: “Có đơn đặt hàng, nhận hay không?”
Trương Long khựng người.
“Mời qua bên này.” Ngay sau đó hắn cười một tiếng, mời Sở Từ mời vào nhà.
“Em gái, xin hỏi là kiểu đơn đặt hàng gì? Nếu chỉ là tìm mèo tìm chó thì chúng tôi không nhận.” Trương Long cười nói.
“Một doanh nhân giàu có từ Cảng Thành đã đến huyện Y Thủy, anh có biết không?” Sở Từ