Editor: demcodon
Những gì Trương Hồng Hoa nói là sự thật, Sở Từ quả thật 1 xu cũng không đưa cho ba Từ. Ruộng nhà họ Từ không có ai trồng trọt cũng là tình hình thực tế.
Nhà họ Từ cũng có mười mấy mẫu đất, một mình Trương Hồng Hoa căn bản không thể làm được. Trước kia toàn bộ đều dựa vào người đàn ông là ba Từ. Nhưng bây giờ không có ba Từ, Trương Hồng Hoa cũng không thể để con trai ruột của mình xuống ruộng làm việc được.
Trong mắt bà, con trai phải đi học, tương lai có triển vọng hơn Từ Vân Liệt và Từ Vân Viễn không có tin tức. Cho nên căn bản không nỡ sai nó làm việc.
Điều này cũng dẫn đến đất đai của nhà người khác trồng trọt gần hết. Ngay cả bảy mẫu đất của Sở Từ đều được thôn trưởng giúp đỡ trồng trọt xong. Nhưng duy nhất bà rảnh rỗi không làm, thôn trưởng sắp tìm bà gây rắc rối.
Ruộng này tuyệt đối không thể không trồng trọt. Rốt cuộc tương lai còn phải nộp lương thực. Cho nên bà hy vọng Từ Bình có thể về nhà, tốt nhất có thể mang chút tiền về.
“Thím muốn cho mọi người phân xử đúng không? Vậy được, tôi cũng muốn mọi người cho tôi một công bằng.” Sở Từ từ tốn nói tiếp: “Chồng thím là Từ Bình gọi một bàn thức ăn ở Phúc Duyên Đài của tôi, một bình rượu ngon là 10 đồng, một mình ăn sạch sẽ, 1 xu cũng không trả. Tôi yêu cầu ông ấy làm việc nửa tháng trả nợ, không quá đáng đúng không?”
Nước mũi của Trương Hồng Hoa chảy ra, vội vàng lau một cái. Sau đó chùi lên người nói: “Chồng tao đâu chỉ làm việc nửa tháng ở chỗ mày đâu.”
“Lý do tôi không cho ông ấy đi trong lòng thím còn không biết rõ à?” Sở Từ mỉm cười liếc mắt nhìn Từ Vân Đống phía sau bà nói: “Cậu Vân Đống đây mỗi cuối tuần đều đi Phúc Duyên Đài gọi món ăn. Một lần gọi chính là một bàn, ăn xong còn mang về, có đôi khi còn mời bạn học đến ăn. Số tiền này toàn bộ tính cho chú Từ. Đương nhiên, Từ Vân Đống chính là trẻ con, theo lý thuyết tôi nên từ chối không cho nó vào cửa. Nhưng chú Từ ở đó, đối với việc này cũng không nói thêm một câu. Thậm chí nhìn con trai ăn uống thả cửa cũng không ngăn cản, làm ba mẹ còn như thế. Một người ngoài như tôi càng không