Editor: demcodon
Mặc dù Sở Nữu Nữu không hiểu, nhưng không khỏi cảm thấy an tâm khi nhìn thấy sự tự tin của Sở Từ: “Chị ơi, ý của chị là việc kinh doanh trong quán phải không? Em nghe chị Tố nói mấy ngày nay công việc buôn bán rất chạy kể từ khi khai trương đến nay, nói là ngồi cái gì vắng...”
“Không còn chỗ ngồi.” Ánh mắt Sở Từ dịu đi mấy phần: “Nữu Nữu, em thấy thích quần áo này không? Mấy ngày nay chị kiếm được nhiều tiền, em thích gì cứ việc tùy tiện chọn đi.”
Trong ba ngày qua, đây là lần đầu tiên nàng đi dạo phố. Dù sao thì cũng có rất nhiều người muốn đến quán ăn để xem nhân vật là nàng. Nàng tất nhiên phải cho đủ thể diện. Nếu không phải trong nhà thật sự không có đồ dùng của Sở Nữu Nữu, nàng nhất sẽ vẫn đứng trên cương vị của mình, rất chuyên nghiệp.
Sở Nữu Nữu hơi ngượng ngùng, ánh mắt nhìn mấy thứ này trong lòng đương nhiên rất thích. Cô bé thậm chí còn không nghĩ đến những chiếc váy hoa này. Bởi vì trước đây cô bé đều mặc quần áo cũ của Sở Phương Phương. Những bộ quần áo đó thường được đưa cho cô bé khi chúng đã bị hư rách, cũ kỹ và khó coi. Cho đến bây giờ, cô bé không có một cái nào thuộc về mình.
Tất nhiên, cô bé cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày sẽ có. Dù sao từ lúc cô bé cũng đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống như vậy từ khi còn rất nhỏ. Cho nên vào lúc này, khi chị Sở Từ chỉ vào đống quần áo trước mặt kêu cô bé lựa chọn, lập tức cô bé hơi choáng váng. Mắt lấp lánh ánh vàng, căn bản nói không ra lời.
Sở Từ mấp máy miệng, tầm mắt con bé này quá nhỏ, bản chất đày tớ lớn.
Đời trước trong phủ đệ cũng có rất nhiều nô tỳ, nhưng trong những người đó cũng ít có thành thật vụng về như Sở Nữu Nữu, không có lòng tiến thủ và không muốn phát triển. Nàng chưa bao giờ sợ một người có dã tâm. Thậm chí còn hy vọng bên cạnh có thêm mấy người có dã tâm, như vậy mới có thể làm mọi chuyện tốt hơn.
Tất nhiên, ngược lại nàng không phải muốn cho Sở Nữu Nữu học tính toán chi li, mà là hy vọng tầm mắt con bé này lâu dài một chút, tương lai