Editor: demcodon
Sở Từ cũng biết cơ thể của Hoắc thần tiên, còn có tuổi tác 70 này sống lâu một ngày cũng xem như kiếm thêm một ngày. Hơn nữa loại chuyện sinh ly tử biệt này nàng nhìn thấy rất nhiều. Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng cũng sẽ không muốn ép buộc.
Hoắc thần tiên vuốt râu vểnh lên: “Nếu con có chứng chỉ, vậy chứng minh con vẫn có chút năng lực. Con bé như con quá nóng tính. Nếu không phải lo lắng con đánh nhau với người bệnh hoặc là chọc người bệnh tức chết thì ông đã dẫn con đi theo hành y chữa bệnh từ lâu.”
Ông đã làm bác sĩ mấy chục năm, rất nhiều bác sĩ gần đây đều là học trò của ông. Nhưng không thể không nói thiên phú và trình độ chăm chỉ của Sở Từ là không ai sánh kịp!
Nó thông thạo các loại đơn thuốc, chỉ là chuẩn đoán và điều trị không sâu mà thôi. Nhưng bất luận là tri thức nào thì căn bản không cần ông dạy lần thứ hai đã nhớ rõ, càng quan trọng là sẽ suy một ra ba. Ông xưa nay chưa thấy qua người nào có trí nhớ và sự hiểu biết giỏi hơn Sở Từ! Nếu có thể cho ông thêm ba năm... Không, thậm chí chỉ cần hai năm, ông có thể đảm bảo làm cho Sở Từ trở thành một bác sĩ thật thụ. Sau nàu tích lũy kinh nghiệm tuyệt đối sẽ biết nhiều hơn ông!
Sau khi nghĩ đến đây, Hoắc thần tiên thở dài, chết tử tế không bằng còn sống, có chút mục tiêu tinh thần mới có thể tốt theo.
Nhìn thấy trong mắt Hoắc thần tiên hiện lên một tia tinh thần, Sở Từ thở dài. Sau khi ăn xong tìm cơ hội vào không gian, nhìn chằm chằm Ngộ Trần nói: “Ngộ Trần, trên người của cậu có tu vi của mấy đại cao tăng, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ngộ Trần thành thật gật đầu.
“Tôi nhớ trước đây mấy đại cao tăng mỗi người đều có bản lĩnh thông thiên, trên biết thiên văn dưới biết địa lý, hiểu ngũ hành bát quái, hiểu bát tự mệnh lý. Một câu đã có thể phá vỡ vận mệnh quốc gia, đo lường họa phúc. Không biết cậu có thể có mấy phần bản lĩnh?” Sở Từ liếc mắt nhìn hai con ngỗng trắng đang vọc nước trong ao nhỏ nói.
Ngộ Trần nheo mắt: “Tiểu tăng... cũng không rõ.”
Cậu cũng biết trên