Editor: demcodon
Nhìn sắc mặt ngày càng kém của Lữ Lương Tây, Sở Từ diễn xuất ngày càng tốt, nhìn về phía mọi người mở miệng nói tiếp: “Ông Lữ năm nay đã hơn 54, tuổi này sắp có thể làm ông nội của tôi. Nhưng đột nhiên truyền ra tin muốn cưới tôi, trong lòng tôi vẫn luôn không tin, cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào đó. Nhưng trong khoảng thời gian này, ngày càng nhiều người trong huyện đến xem náo nhiệt, đặc biệt là người đến xem tôi cũng nối liền không dứt. Thậm chí còn có người giáp mặt mở miệng xúc phạm, muốn tôi lấy ông Lữ.”
“Tôi chỉ là một cô bé, không ba không mẹ, ít nhiều cũng hơi sợ hãi. Cho nên hôm nay tôi mới đặc biệt đến hỏi ông Lữ, ông có thể là loại tiểu nhân này sao? Mặt ngoài làm dáng vẻ từ thiện, trên thực tế chỉ muốn làm việc ác. Rõ ràng đã xác định ra vợ, lại còn xem mắt lung tung, còn muốn mang tiếng xấu à?” Sở Từ nói tiếp, vừa dứt lời tiếc hận nói thêm: “Tôi nghĩ có lẽ có người truyền sai lời rồi. Đồ ăn tôi làm ngon, ông Lữ cảm thấy tôi nên lập gia đình. Cho nên lúc muốn quyên tiền lại nhớ đến tôi mới mở một trò vui nhỏ, ai biết bị mọi người hiểu lầm, đúng không?”
Có phải hiểu lầm hay không trong lòng mọi người biết rõ. Rốt cuộc vừa rồi Lữ Lương Tây còn mở miệng hỏi Sở Từ đã nghĩ kỹ chưa. Chỉ là Sở Từ lời hay ý đẹp bày ra một đường cho Lữ Lương Tây mà thôi.
Ông ta có thể nói gì bây giờ? Nói ông ta chính là kẻ gian ác kia, chính là muốn cưới một cô bé. Thậm chí dùng tiền uy hiếp, còn muốn chân đạp hai chiếc thuyền? Ông ta thật sự không thể nói lên những lời như vậy.
“Gần đây mọi người cũng chú ý nhiều đến chuyện của tôi, còn hy vọng tôi đồng ý cuộc hôn nhân này và nhanh chóng lấy chồng. Tôi không có người thân nào, theo lý thuyết nên nghe theo mọi người nói. Nhưng tôi cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện này vốn dĩ là hiểu lầm. Nếu tôi mặc kệ nó, ngược lại mới là sai. Huống hồ, rất nhiều trưởng bối quan tâm tôi cũng đều có con trai con gái. Tôi không tin mọi người thật sự vì tiền mới muốn tôi lấy ông Lữ. Mấy người có thể