Editor: demcodon
Sở Từ mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho Lục bán tiên hẫng lên trong lòng, có loại dự cảm xấu.
Gã đã nhìn bà lão này rất nhiều lần. Nhưng nhìn từ ngoại hình thì người này mặt tròn trán bằng, sống mũi thẳng. Quan trọng nhất chính là đường mắt bằng, có thể thấy được bình thường lòng dạ cũng đủ rộng. Không phải dáng vẻ giàu có, nhưng cũng có kết cục an bình lúc tuổi già. Cả đời có sóng nhỏ, nhưng tuyệt đối không có tai nạn gì lớn.
Gã cũng không tin Sở Từ có thể nói ra điều gì khác nhau?
Đôi mắt Lục bán tiên hoảng hốt nhìn chằm chằm Sở Từ, ánh mắt hơi nghiêm túc.
“Bà Chung là hai số phận. Theo lý thuyết là có hai ba mẹ, hơn nữa đã từng có anh em sinh đôi, đúng không? Nhưng cố tình bà lại có duyên mỏng với người anh em đó, nên người anh em sinh đôi kia của bà chắc chắn đã mất sớm. Mà mặc dù cả đời bà khá thuận lợi, nhưng khi còn nhỏ đã từng bị tra tấn, tương khắc với ba mẹ ruột và định sẵn có nhiều cãi vã, ba mẹ chết sớm. Nhưng mạng bà có quý nhân, chính là ba mẹ thứ hai và anh em không thân của bà. Bởi vậy mới có thuận lợi cả đời. Số phận của bà nói dễ nghe gọi là liễu ám hoa minh*, nói không dễ nghe gọi là nguy hiểm. Nếu khi bà còn nhỏ không gặp quý nhân, đó chính là kết cục chết yểu.” Sở Từ bình tĩnh nói. Đam Mỹ H Văn
(*Liễu ám hoa minh: là chỉ trong hoàn cảnh khốn khó, mà tìm được lối thoát.)
Sở Từ cũng rất tò mò, rốt cuộc tiểu hòa thượng xem những chuyện này như thế nào. Trong miệng cậu một hồi nói đến cung vợ chồng, một hồi nói đến cung anh em, lại nhắc đến bát tự âm dương, nói mơ hồ. Cuối cùng nàng chỉ có thể tự mình lấy ra những từ hữu dụng trong đó.
Nhưng, mặc dù nàng không thể xem ra được bẩm sinh này. Nhưng sau khi nghe xong, nàng cũng có thể hiểu sơ một ít. Chính cái gọi là tướng sinh từ tâm, nếu bà lão này bình thường là người u buồn có ý xấu, nhất định sẽ không sinh ra một gương mặt hiền từ như vậy. Ngoại trừ bà có thể diễn cả đời. Nếu không các đường nét trên mặt và ánh mắt đều sẽ bán đứng bà.
Sau khi Sở Từ nói xong những lời này, Lục bán tiên vội vàng xem lại.