Editor: demcodon
Sở Từ không quá chú ý đến chuyện thi đại học. Đầu tiên là nàng vốn dĩ không thích học chữ, thứ hai là bởi vì kỳ thi đại học bây giờ không còn đáng sợ như thời đại của nàng.
Phải biết rằng vào triều đại Đại Hạ, con cháu nhà nghèo đều nghĩ xuất đầu lộ diện và không chỉ có đặc biệt mười năm học tập vất vả.
Bây giờ thi đại học là một năm một lần. Nhưng ở Đại Hạ thì ba năm một lần, rất nhiều người 4-50 tuổi vẫn còn cố gắng tham gia cuộc thi. Cho nên ở tuổi Sở Đường, mặc dù học thêm mấy năm thì nó chẳng là gì với nàng cả.
Vào ngày có điểm thi, Sở Từ đang nghiên cứu huyệt đạo cơ thể người trên người gỗ đối diện rất mê mẩn. Đột nhiên có tiếng động lớn truyền đến cửa phòng, Sở Đường xông vào như cơn gió, trực tiếp bế Sở Từ lên tốc độ cực nhanh.
“Chị ơi! Chị nhanh xem đi, em thi đậu! Điểm hạng nhất cả huyện đệ!” Sở Đường nói xong cũng không bỏ Sở Từ xuống mà nhấc chân ôm người chạy ra ngoài như bay.
Dánh sách được dán ở những nơi dễ thấy trên các đường lớn hẻm nhỏ của huyện, có vô số người lần lượt đến xem điểm thi. Nhưng càng có nhiều người buồn bã bởi vì không nhìn thấy tên mình.
Đi xem điểm thi với Sở Đường còn có mấy giáo viên trong trường cậu. Hiện tại đang chiếm vị trí, vừa thấy cậu bế Sở Từ đến, gương mặt già cũng kích động đến bật khóc. Sở Đường đặt Sở Từ xuống, Sở Từ lập tức nghe mấy người lớn tuổi xung quanh nói: “Sở Đường nhà cháu thực sự có triển vọng nha! Hạng nhất đó, điểm này chỉ sợ có thể cao nhất trong cả tỉnh! Hết khổ rồi! Bà chủ Sở, em trai cháu có được ngày hôm nay thật sự ít nhiều cũng nhờ có cháu đó!”
“Đúng vậy, với điểm số này được phân đến trường học chắc chắn không tệ! Nhưng điểm của huyện chúng ta năm nay tốt hơn nhiều, 12 học sinh vào đại học và 30 học sinh vào cao đẳng, đã rất ấn tượng!” Có giáo viên nói.
Ánh mắt của Sở Từ cũng sáng ngời. Mặc dù nàng không để ý đến điều này, nhưng có tin tức tốt cũng không tệ. Nàng nhìn tên và điểm trên bảng. Mặc dù nàng không hiểu rõ lắm, nhưng nàng rất hài lòng với danh hiệu hạng nhất này.
“Không đúng, trường học phân như thế nào? Tiểu Đường không phải đã điền nguyện vọng sao?” Sở Từ hơi khó hiểu.
“Chị à,