Editor: demcodon
Ngay lập tức, một tiếng ầm lớn làm cho mọi người trong quán ăn sợ hãi. Ba Từ chưa bao giờ gây chuyện ở nơi công cộng như vậy. Nhưng bây giờ ông không có lý trí. Sau khi lật ngược bàn, ông giơ tay định đánh Từ Vân Đống. Nhưng Trương Hồng Hoa lanh tay lẹ mắt trực tiếp chặn lại còn đẩy ông ra.
Mặc dù ông là đàn ông, nhưng dù sao chân cẳng không tốt, cả người không đứng vững, trực tiếp ngã sang một bên, trên tay bị mảnh sứ đâm vào.
“Ông nổi điên cái gì vậy? Có chuyện gì không thể chờ con trai ăn cơm xong mới nói à?”
“Ăn, chỉ biết ăn!” Ba Từ đỏ mắt mắng một câu, chỉ vào Từ Vân Đống nói: “Anh cả mày kiên định chăm chỉ, tốt xấu gì bây giờ cũng là Phó Tiểu đoàn trưởng. Mặc dù anh hai mày bỏ nhà đi, nhưng lúc đi học cũng có thành tích xuất sắc. Chỉ có mày là một đồ bỏ đi! Mấy năm nay tao xem mày thành bánh bao thơm, không nỡ đánh mắng. Mày muốn cái gì thì cho cái đó. Bộ xương già của tao phải làm việc không công cho người ta gần hai năm, còn không phải trông cậy vào mày ăn ngon uống tốt tương lai có triển vọng sao? Kết quả mày chính là trả ơn tao như vậy?”
Trong thôn có rất nhiều đứa trẻ có muốn đi học cũng không được. Trong nhà vì mấy đồng tiền phải lo đập nồi bán sắt cũng nuôi không nổi. Nhưng con trai út của ông thì tốt rồi, một bữa cơm đều có thể ăn học phí của người khác!
Nhìn đồ ăn đổ đầy đất, tất cả đều là một mình con của ông gọi. Ba người lại gọi mười mấy món ăn! Loại trình độ xa xỉ này, gia đình bình thường nào có thể nuôi nổi chứ?
Ba Từ nếu như chỉ mắng Từ Vân Đống thì cũng không có gì, nhưng cố tình ông so sánh với hai đứa con trai khác. Trương Hồng Hoa không muốn nghe nhất chính là những điều này, lập tức phát hỏa, cả người như nổi điên, giương nanh múa vuốt xông về phía ba Từ; vừa cắn vừa cào, còn hung dữ nói: “Ông già chết tiệt, ông dám nói con trai tôi là đồ bỏ đi hả? Ông chính là người què, dựa vào cái gì ghét bỏ con trai tôi? Hai đứa con trai kia của ông tốt, nhưng tụi nó ở đâu? Quỷ già không đầu óc, mắng con trai tôi, tôi không để yên cho ông!”
Dáng vẻ này làm cho những khách hàng xung quanh sợ hãi. Mà ông chủ càng không cần phải nói, lập tức rối rắm theo. Hai người