Editor: demcodon
Sở Từ nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên. Thành thật mà nói, trong lòng nàng mặc dù không phải Sở Từ mập thực sự. Nhưng dù sao dựa vào thân thể của cô mà nàng mới có cuộc sống rực rỡ. Thân thể này đã có quan hệ chặt chẽ với nàng rồi, quá khứ của nguyên chủ tự nhiên cũng là của nàng. Bởi vậy nàng vẫn luôn không để ý đến người ba chưa từng thấy kia, xem như người đó đã chết. Nhưng lại không ngờ người chết này cũng có thể đột nhiên xác chết vùng dậy, dọa nàng giật mình.
Hơn nữa, lại còn nói trong sạch với mẹ ruột Sở Tú Hòa của nàng?
Thành thật mà nói, nàng thật sự không tin những lời này chút nào. Cả thôn Thiên Trì đều biết tính cách của Sở Tú Hòa. Hơn nữa bầu không khí trong thôn giản dị, loại việc chưa lập gia đình đã sinh con đã là đề tài kinh thiên động địa. Làm sao có khả năng ba ruột là người khác chứ? Bên cạnh đó, năm đó Sở Tú Hòa bị buộc đuổi ra khỏi nhà và chịu hết sỉ nhục. Nếu ba ruột thật sự không phải Từ Phú Niên, bản thân bà đã khai ra từ lâu rồi.
Mặc kệ nói như thế nào, người ba ruột bí ẩn kia của nàng chỉ sợ là không muốn nhận con nên mới bôi nhọ Sở Tú Hòa thôi.
“Thôn trưởng, cho dù ông ngoại muốn cháu đi hỏi rõ ràng, cháu cũng phải có địa chỉ mới được. Thủ đô lớn như vậy, muốn gặp được chỉ có thể dựa vào duyên phận. Nhưng cháu cảm thấy giữa cháu và Từ Phú Niên chỉ có thể là có duyên không phận. Nếu không cháu cũng không đến mức 20 năm chưa gặp được ba ruột. Bác nói có đúng không?” Sở Từ nói thẳng.
Thôn trưởng thở dài: “Địa chỉ thật sự là không có. Nhưng năm đó bác và người xứ khác cũng nói chuyện một hồi, biết ba cháu bây giờ sống cũng không tệ lắm, nghe lời người đó nói hình như có chút liên quan đến quân đội. Thằng nhóc nhà họ Từ không phải ở trong quân đội sao? Nếu cháu nhìn thấy người thì kêu nó hỏi thăm một chút.”
Sở Từ cười khẽ, anh Từ cũng không phải có mắt thần, cũng không thể dựa vào mặt nàng mà biết được ba nàng trông như thế nào, đúng không?
“Được rồi, cháu đã biết.” Sở Từ thuận miệng