Editor: demcodon
Tần Trường Tố nghe thấy đối phương nói như vậy thì lén lút nhìn Sở Từ. Nếu người tên Hiểu Hồng này chỉ nói Sở Từ quê mùa thì không sao. Nhưng ả lại nói rằng quần áo của Sở Từ xấu thì sẽ khác.
Sở Từ có một loại si mê bất thường với việc may vá. Mặc kệ khi nào, chỉ cần có thời gian rãnh em ấy lại may vá. Sau khi tâp luyện mấy năm nay, ngược lại cũng có chút bản lĩnh. Em ấy có thể may y hệt quần áo ngoài cửa hàng, thậm chí đường may còn dày và đẹp hơn. Không chỉ có như thế, trong cửa hàng quần áo do Thôi Hương Như mở có rất nhiều quần áo mới và nhiều kiểu dáng do Sở Từ tự tay thiết kế. Nó rất được bán chạy trong huyện, còn có một số người từ nơi khác đến xưởng may của chị để đặt hàng. Có thể nói, nếu không phải ngay từ đầu thiếu nhân lực, chỉ sợ ở thủ đô này sẽ có rất nhiều người mặc đồ do Sở Từ thiết kế.
Em họ của cô bây giờ đã bắt đầu học mấy kiểu thêu phức tạp, trước giờ luôn tự tin vào tiêu chuẩn của mình đối. Nhưng hiện tại lại bị người nói trước mặt là quần áo xấu.
Sẽ tức giận chứ?
Chỉ nhìn biểu cảm trên gương mặt của Sở Từ giống như cười mà không cười, ánh mắt chậm rãi chuyển qua người Hiểu Hồng. Hai cô gái này có kiểu tóc gần giống nhau, tóc đều đã uốn qua, được vén sau tai, áo choàng, trông đặc biệt dịu dàng. Sở Từ đã từng nhìn thấy kiểu tóc này trước đây, trên lịch treo tường của khách sạn. Người phụ nữ trên lịch treo tường đều ăn mặc như thế, còn có rất nhiều trong tivi cũng ăn mặc như thế.
Và lông mày của các cô cũng được sửa lại, không giống như gương mặt mộc của Sở Từ.
Nhưng Sở Từ vẫn có chút tự tin về diện mạo của mình, ít nhất so với hai người trước mặt này tuyệt đối xem như là một người đẹp. Chưa kể bộ quần áo nàng đang mặc bây giờ rất xinh đẹp, cho dù mặc quần áo của bà già thì cũng trẻ trung xinh đẹp như cũ.
Cho nên người này đang cố tình gây chuyện bởi vì giọng nói địa phương của bọn cô.
Lúc này, Sở Từ lấy khăn lau tay