Editor: demcodon
Từ Vân Liệt hơi cảm thán, lúc trước ở bên Sở Từ ở thôn Thiên Trì thì em ấy còn nhỏ tuổi, trên mặt còn non nớt. Mặc dù vóc dáng ngày càng ốm nhưng lại không được cân đối như bây giờ.
Sở Từ đã trưởng thành, nhìn qua càng làm cho hắn rung động hơn trước đây, cũng càng làm cho hắn kiên định trong cố gắng và mục tiêu của mình. Dù sao cô gái như em ấy xứng đôi với bất luận kẻ nào. Nếu hắn không có đủ năng lực và địa vị, chỉ sợ là không có bản lĩnh bảo vệ em ấy cả đời.
Ánh mắt của Từ Vân Liệt ấm áp, vươn tay nhéo mặt của em ấy. Ánh mắt này làm cho Sở Từ bĩu môi.
Nàng sống hai đời, ngay cả cha mẹ đời trước cũng không hở một chút vừa xoa vừa nhéo nàng. Ánh mắt của Từ Vân Liệt không có chỗ nào giống như cưng chiều vợ, rõ ràng là xem nàng như con gái!
Nàng vùng vẫy bốn phương nhiều năm như vậy, ai dám chạm vào đầu nàng chứ? Đừng nói là sờ mặt, người khác cho dù vỗ vai nàng cũng đều run sợ trong lòng, cũng chỉ Từ Vân Liệt xem nàng thành một cô bé bình thường. Nhưng cố tình không biết tại sao ngược lại trong lòng nàng cảm thấy thoải mái!
Nhất định là bị trúng độc, trước đây nàng cũng không phải như vậy. Sở Từ vừa nghĩ, vừa trừng mắt nhìn về phía Từ Vân Liệt mấy lần.
Không để Sở Từ giẫm lên vết xe đổ dọa người lính kiểm tra, người lái xe đổi thành Từ Vân Liệt. Quãng đường còn lại yêu ổn đến quân đội, thậm chí còn trực tiếp đến nơi nhà họ Thẩm sống trong khu người nhà.
Nhưng Sở Từ nhìn thấy dáng vẻ của quân đội thì sửng sốt. Nàng cho rằng quân đội này không khác gì mấy với đời trước. Nhưng trên thực tế lại rất khác xa, hoàn cảnh tốt hơn, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ trang nghiêm và ngăn nắp. Mặc dù là thứ bảy vẫn có thể nghe thế tiếng huấn luyện như cũ. Trong quân đội trồng nhiều cây xanh, không khí trong lành, những người lính ngẩng đầu mà sải bước, rất có khí phách.
Cho dù là một người thường bị ném vào một nơi như vậy, chỉ sợ không bao lâu sẽ xuất hiện khí chất trầm tĩnh làm cho người ngoài không đuổi kịp.
Quân khu thủ đô có mấy quân đoàn, trong đó có nhiều