Editor: demcodon
Từ Vân Liệt không có hét lên, nhưng giọng nói có khí phách, người nghe trái tim đều phấn chấn.
“Đối với những người đủ tiêu chuẩn khóa huấn luyện hôm nay, tôi sẽ đích thân dạy các đồng chí những điều cần thiết trong chiến đấu trong ba tháng tới. Đối với những người không đủ tiêu chuẩn, một tháng sinh tồn hoang dã cộng thêm hai tháng huấn luyện siêu phụ tải. Cho nên các đồng chí đều phải quyết tâm cho tôi, có nghe rõ không?!” Từ Vân Liệt lại nói.
“Rõ!” Mọi người đồng thanh nói.
Phần thưởng này nghe giống như trừng phạt, nhưng mọi người không khỏi hơi kích động.
Phải biết rằng, võ thuật của Phó tiểu đoàn trưởng Từ là giỏi nhất trong quân đoàn, không phải tất cả binh lính bọn họ đều là người thường, có người có võ thuật gia truyền trong người. Nhưng so tài với Phó tiểu đoàn trưởng Từ lại thành bác sĩ khoa nhi nhỏ, không chỉ vậy, trên người Phó tiểu đoàn trưởng Từ có nhiều mặt rất xuất sắc; không chỉ hiểu rõ các chính sách chiến đấu, còn hiểu ứng dụng máy móc, rất nhiều sinh viên đại học cao cấp từ cấp trên cử xuống đều không có đầu óc linh hoạt và năng lực như hắn.
“Rất tốt! Hạng mục kiểm tra đặc biệt hôm nay rất đơn giản. Chính là thi đấu với tôi và cô Sở, chấm điểm từng hạng mục dựa theo thành tích của mỗi người, có thắc mắc gì không?” Từ Vân Liệt lại nói.
Khi hắn nói ra những điều này, trên mặt của mọi người đều hơi co giật. Trước đó còn tưởng rằng những tin tức đó là tin đồn, nhưng không ngờ lại là sự thật. Chỉ huy thật sự kêu bọn họ thi đấu với cô Sở?
Bọn họ không có thói quen bắt nạt phụ nữ!
Sở Từ vỗ cánh tay Từ Vân Liệt, Từ Vân Liệt nhìn nàng một cái và lùi về sau một bước, để nàng tiến lên. Chỉ nhìn thấy Sở Từ mỉm cười, cũng không có vẻ gì nghiêm túc, đi một vòng trước đội ngũ. Lúc này mới cười khẽ nói: “Mọi người cũng đừng căng thẳng, ngày thường các đồng chí huấn luyện rất vất vả. Hôm nay cũng không phải thời gian huấn luyện chính quy, nên xem như là trò chơi nhỏ là được. Chỉ cần thi đấu các hạng mục huấn luyện ngày thường các đồng chí am hiểu nhất, thắng thua cũng không phải là điều quan trọng nhất, cố gắng hết sức là được, để cho Phó tiểu đoàn trưởng Từ thấy được thực lực của các đồng chí.”
Sở Từ nói đơn giản, thái độ cũng tùy ý, nên càng làm cho người khinh thường.
Chỉ là những người này lại không biết, lúc này cuộc thi đấu đã bắt đầu rồi.
Nhớ năm đó ngày đầu