Editor: demcodon
Bản thân Sở Từ cũng thừa nhận, lúc mới gặp Từ Vân Viễn cũng hơi kỳ vọng với y. Nàng không phải trẻ con nên có thể chịu đựng được tính khí nhỏ nhen của y. Thậm chí có thể cho y không gian và thời gian trưởng thành. Nhưng mà y quá ngu ngốc, dạy cũng không biết. Bây giờ vừa nhìn thấy y, nàng như bị người tát vào mặt.
Đôi tay Từ Vân Viễn cứng đờ, chậm rãi thả xuống để Sở Từ đi.
Sở Từ cũng hơi buồn bực, nên rời đi rất nhanh. Nhưng đi đến đầu đường, bước chân dừng lại và quay đầu lại.
Nhưng lại nhìn thấy người đàn ông trung niên kia tát Từ Vân Viễn một cái. Mặc dù cách xa, nhưng Sở Từ vẫn có thể cảm nhận được sức lực đó.
“Em họ... ông già kia thật quá đáng. Tại sao có thể đánh người trước mặt nhiều người như vậy?” Tần Trường Tố hơi sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này.
Cô đã nghe về chuyện của Từ Vân Viễn và thấy rất đồng tình với y. Cả hai anh em nhà họ Từ đều đáng thương, nhưng hai người hơi khác nhau. Từ Vân Liệt đã từng trải qua giai đoạn được ba mẹ ruột yêu thương khi còn nhỏ, cảm nhận được gia đình hoàn chỉnh, càng được yêu thương hơn. Sau đó mặc dù có mẹ kế, nhưng khi đó tính tình của hắn đã định hình. Thậm chí bắt đầu hiểu chuyện, hơn nữa thông minh và kiên cường. Cho nên những cực khổ đó với hắn không phải không thể chịu đựng nổi.
Còn Từ Vân Viễn từ rất nhỏ đã bắt đầu nhìn sắc mặt của Trương Hồng Hoa mà sống. Mặc dù có anh trai che chở, nhưng Từ Vân Liệt là cậu bé trai, lại gánh vác rất nhiều việc trong nhà. Thậm chí từ nhỏ đã phải xuống ruộng làm việc. Căn bản không có khả năng trông chừng y suốt ngày được. Vì thế mà tính dựa dẫm của y càng yếu ớt hơn người khác.
Huống chi, sau khi Từ Vân Liệt đi lính, y không chỉ phải lo lắng cho sự an toàn của Từ Vân Liệt, mà còn phải lo lắng về hậu quả do diện mạo của mình mang đến.
Đối với một người từ nhỏ đã bị uy hiếp phải đi ở rể. Một khi nó trở thành hiện thực, dù tốt hay xấu đều sẽ là một cơn ác mộng. Nhưng đây không phải là lý do để y làm tổn thương Sở Từ.
Lúc này, ánh mắt Sở Từ hiện lên một tia phức tạp. Trong chớp mắt