Editor: demcodon
Sở Từ cũng biết không phải ai cũng có thể vào đội quân này. Cho nên cũng chỉ là lộ mặt trước mặt Đại tá Bạch để dành vị trí kiểm tra mà thôi.
Đại tá Bạch cũng là người thông minh, lập tức hiểu ngay ý cô, tự nhiên cho một câu hứa: “Được rồi, nhưng tôi nói thẳng trước, tôi chỉ để dành một chỗ cho cháu. Nhưng nếu cháu không vượt qua bài kiểm tra vẫn sẽ bị loại.”
Lúc này, ông ra vô cùng tin tưởng lời thằng Thẩm (bác Thẩm) nói. Chỉ là con bé này, nếu như không có chút tài năng thì tuyệt đối sẽ không dám tự tin như vậy.
“Đương nhiên rồi.” Sở Từ cười đầu nói.
Đại tá Bạch hài lòng gật đầu. Con bé này ngược lại rất hợp tính với ông ta, lại nói đến đứa cháu gái nhà mình cũng chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi mà thôi: “Cô bé, để hôm nào kêu bác Thẩm của cháu dẫn cháu đến nhà tôi chơi. Tôi có đứa cháu gái, năm nay 18 tuổi, đang là sinh viên Học viên Quân sự. Sau này hai đứa gặp mặt, cháu chỉ dạy thêm cho nó được không?”
Khi nhắc đến cháu gái của ông ta, khóe miệng của Sở Từ hơi co giật. Vị tiểu thư kia nàng không thể trêu vào. Bởi vậy nói thẳng: “Chuyện này thì thôi, tôi không phải người nào cũng có thể thích được.”
Đại tá Bạch sửng sốt, nhìn ánh mắt của cô hơi kỳ quái: “Sao vậy? Hai đứa biết nhau à? Tôi biết Mẫn Hoa và con bé Dịch Tình có quan hệ tốt. Nhưng không ngờ nó đã từng gặp qua cháu.”
Dù sao thì Sở Từ không phải người gốc ở thủ đô, thời gian đến thủ đô cũng chưa lâu. Mà đứa cháu gái của ông ta là sinh viên, trường học quản lý rất nghiêm khắc. Theo lý thì cơ hội để hai người chạm mặt cơ bản là bằng không mới đúng.
“Tôi chỉ tình cờ gặp qua hai lần mà thôi.” Sở Từ cũng không giấu, nói thêm: “Tôi vẫn hơi tò mò muốn hỏi ngài một chút. Nếu ngài đã phạm sai lầm khi còn trẻ, tại sao bây giờ còn dung túng con trai tiếp tục giẫm lên vết xe đổ? Đại tá Bạch, ngài ở quân đội chính là nói một không nói hai. Nếu con trai ngài dựa vào tiếng tăm của ngài làm ra chuyện gì, vứt đi không chỉ là thể diện của một mình ông ra.”
Những gì Bạch Phụ Bình làm không phải là bí mật. Từ Vân Liệt nói cho nàng biết cũng