Editor: demcodon
Lúc này Dịch Tình trực tiếp tìm một chỗ rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Từ, dáng vẻ xa cách nói: “Cô là cháu gái của Đại tá Bạch à?”
Sở Từ mím môi cười mà không nói.
Dịch Tình âm thầm nghiến răng: “Cho dù cô là cháu gái của Đại tá Bạch thì sao? Sở Từ, đừng tưởng rằng cô đã kết hôn với anh Vân Liệt là thắng tôi!”
Trước đó Sở Từ chỉ là một cô gái quê mùa bình thường, cô cảm thấy Từ Vân Liệt sở dĩ ở bên cô gái này bởi vì Sở Từ quá hung dữ. Nhưng cô lại không ngờ rằng Sở Từ lắc mình thay đổi và trở thành cháu gái của Đại tá Bạch. Thực sự là người quyền quý trong quân đội!
Mà ba cô còn là cấp dưới của Đại tá Bạch, cơn tức này cô sao có thể nuốt xuống được chứ?
Nhưng cuộc hôn nhân của Sở Từ và Từ Vân Liệt đã chắc chắn là sự thật. Cho dù trong lòng cô không cam lòng cũng không có khả năng cướp Từ Vân Liệt về. Hơn nữa, cô cố chấp nhiều năm như vậy cũng không phải vì cướp người đàn ông đã có một đời vợ về. Hơn nữa, trong quân đội có rất ít người ly hôn. Nếu như Từ Vân Liệt nghĩ đến tương lai của mình, sẽ càng không thể chia tay với Sở Từ. Cho nên cô cũng biết mình và Từ Vân Liệt đã không còn khả năng nữa.
Nhưng cô thật sự không nuốt trôi cơn tức này.
Nhớ trước đây, lần đầu tiên cô nhìn thấy Sở Từ, cô ta ăn mặc giản dị, lời nói không có giá trị, ăn nói thô lỗ, còn là một đầu bếp. Khi đó cô cho rằng mình nhất định sẽ thắng. Thậm chí còn hạ mình để cho em họ Nghiêm Cầm đi lấy lòng ba mẹ Từ Vân Liệt. Mặc dù sau này trở về thủ đô, cô cũng cố gắng hết sức tiếp cận Từ Vân Liệt. Nhưng mà cô đã làm đến như vậy, trong mắt Từ Vân Liệt vẫn không có cô.
Cô không hiểu, Sở Từ có điểm nào tốt?
Bởi vì một Sở Từ, người đàn ông cô thích đã không còn. Ba cô cũng trách cô không hiểu chuyện, bạn bè phương xa đồng tình với cô. Sao cô có thể cam tâm chứ?
Cho nên cô mới đến đây.
Cô đã nhờ ba xóa tên cô khỏi quân đội. Bởi vì ở nơi đó cô sẽ nhìn thấy ánh mắt khác thường của người khác mỗi ngày. Mọi người đều biết cô thích Từ Vân Liệt, và mọi người đều biết cô sẽ không