Editor: demcodon
Dịch Tình bị ánh mắt nghi ngờ và ngạc nhiên của Sở Từ chằm chằm, trên mặt hiện lên vẻ cứng đờ. Gương mặt xinh đẹp này trông chật vật giống như con sư tử cái.
Đúng lúc này có một người từ bên ngoài bước vào, chỉ nhìn thấy Thẩm Dạng đang đi thong thả đến từ sân vắng. Sau khi nhìn thấy Sở Từ, thả đồ trong tay đến trước mặt Sở Từ. Lúc này mới nói: “Anh là người giới thiệu Tình đến, xem như cho anh chút thể diện, để cho cô ấy ở chỗ em một thời gian, được không?”
“Thể diện của anh rất đáng giá sao?” Sở Từ không nói nên lời, nàng không nhớ rõ quan hệ giữa Thẩm Dạng và Dịch Tình tốt thế nào. Trước đây khi ở huyện Y Thủy, Thẩm Dạng cũng không có chăm sóc đặc biệt với Dịch Tình. Chẳng lẽ đột nhiên thay đổi khẩu vị hả?
Khóe miệng Thẩm Dạng co giật, liếc nhìn Dịch Tình. Sau đó trực tiếp nói thẳng: “Em à, em không biết quan hệ giữa mẹ anh và mẹ của Tình, hai người khi còn trẻ chính là bạn thân. Tình trong khoảng thời gian này... nói như thế nào nhỉ... Xem như mọi chuyện đều không như ý đi. Dì Dịch lo lắng tương lai cô ấy sẽ xảy ra vấn đề gì, cảm thấy té ngã chỗ nào thì nên đứng lên ở chỗ đó. Cho nên cầu xin mẹ anh, hy vọng có thể nói chuyện với em.”
Thẩm Dạng cũng hơi bất lực, nhưng dù sao y và Dịch Tình cũng xem như cùng nhau lớn lên. Cho dù y không tính cách của cô, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô đi lạc đường, đúng không? Hơn nữa, Sư đoàn trưởng Dịch chỉ có một đứa con gái. Nếu bởi vì Sở Từ thật sự xảy ra vấn đề gì, tương lai dù Sư đoàn trưởng Dịch có rộng lượng như thế nào, chỉ sợ quan hệ với Từ Vân Liệt cũng sẽ không thể tốt hơn.
Hơn nữa, mặc dù Dịch Tình quả thực có tật xấu, nhưng cũng không đến mức tội ác tày trời. Cô từ nhỏ đã được chiều hư, làm người rất sĩ diện, nhất định phải có được thứ mình thích, khó tránh khỏi cũng hơi kiêu căng. Hơn nữa cô đi học sớm, đi làm cũng sớm. Bởi vậy từ nhỏ đã biết ngụy trang cho bản thân, biết dịu dàng và đáng yêu mới có thể làm cho những người xung quanh thích và hài lòng, dần dần trở nên hơi dối trá. Trong lời