Editor: demcodon
Sở Từ nói về đạo lý căn bản là không thể phản bác.
Sắc mặt Dịch Tình đều suy sụp, màu sắc xanh trắng trông rất đẹp. Lúc này Sở Từ đột nhiên cảm thấy Dịch Tình cũng không phiền phức như vậy. Dù sao cuộc vui lớn như vậy, thật thú vị! Đặc biệt là cô trông xinh đẹp, dáng vẻ tức giận khác hẳn mọi khi, giống như đang hát tuồng, rất thú vị.
Bị ánh mắt khiêu khích của Sở Từ nhìn chằm chằm như vậy, Dịch Tình như muốn phát điên. Cô hơi hối hận. Bởi vì Sở Từ căn bản ra bài không theo lẽ thường. Cô cho rằng Sở Từ sẽ thảo luận về kiến thức y học với cô, cho rằng mình có thể khoe ra những kiến thức hiểu biết về nước ngoài với cô ta. Nhưng kết quả lại kêu cô rao hàng...
Phải biết rằng, trước giờ cô đi mua đồ luôn đến các cửa hàng bách hóa nhà nước. Khi thấy những người bán hàng rong rao hàng, cô tuyệt đối chỉ xem thường và không tiếp cận một chút nào.
“Cô đang ngụy biện!” Dịch Tình nghẹn một hồi mới nói một câu, lại nói tiếp: “Cô không được rao hàng!”
“Cô là nhân viên của tôi, bệnh viện nhà mình một chút có vấn đề gì sao? Nếu cô không muốn bị đuổi việc, phiền cô hãy giống như tôi rao lớn tiếng và vang dội một chút, rao thêm mấy lần.” Ngay khi Sở Từ có hứng thú xấu xa, căn bản là không thể dừng lại.
Cô Dịch này quá khoe khoang, mặt mũi cao hơn trời.
“Không thể!” Dịch Tình lập tức hét lên.
“Trước đó cô Dịch nói thật dễ nghe, còn nói so tài với tôi. Xin hỏi cô lấy cái gì so tài với tôi? Một cô gái chỉ biết ăn diện, ngũ cốc chẳng phân biệt, cả người không có chỗ nào không quý giá. Người như cô còn cần phải so tài sao? Ở nhà để cho ba mẹ nuôi là được rồi, tìm người xui xẻo như tôi làm gì?” Sở Từ không đuổi người đi được thề không bỏ qua.
“Sở Từ, cô gái ngang ngược này, cô nói bậy gì đó? Tại sao cô dám xem thường tôi?” Dịch Tình tức giận.
“Tôi xem thường cô sao? Không có, tôi đang khen cô giống như bảo vật quốc gia.” Sở Từ cười khẽ, giây tiếp theo quay đầu chậm rãi rao hàng.
Giọng nói của nàng ngọt