Editor: demcodon
Cô và em họ từ nhỏ chính là ngoài mặt nhìn qua hòa thuận mà thôi. Trên thực tế, cô chán ghét dáng vẻ em họ nịnh nọt mình. Em họ cũng chán ghét sự kiêu căng của cô. Trước kia cô không trải qua cuộc sống cực khổ, càng cảm thấy xuất thân của em họ căn bản là không xứng để so sánh với cô. Cho nên cũng không thiếu ỷ thế hiếp người.
Thậm chí, em họ từng bị cô đánh rất nhiều lần, trong lòng vốn dĩ là hận cô. Nếu thêm chuyện này, có lẽ là sau này hoặc là cả đời cũng không qua lại với nhau, hoặc là đánh nhau đến chết.
Đương nhiên, bất luận là kết quả nào cô đều không sao cả. Cô chỉ lo lắng lặp lại quá khứ mà thôi.
“Chị Thôi?” Khóe miệng Thẩm Dạng co giật: “Em nói chính là Thôi Hương Như phải không? Em họ của em nói cũng đúng, anh đối xử với cô ấy quả thực khác với những người khác.”
Dịch Tình nhướng mày.
“Nhưng anh chỉ là cảm thấy số phận của cô ấy tương tự với cô anh khi còn trẻ mà thôi. Hai người đều rất vất vả, nên bình thường chăm sóc nhiều một chút. Hơn nữa, em chưa gặp qua chị Thôi kia. Cô ấy trải qua một đời chồng, lại bị nhiều ong bướm dây dưa. Bây giờ cô ấy đang tập trung vào công việc, hơn nữa lại càng sợ mọt người đàn ông như anh. Em cứ yên tâm đi!” Thẩm Dạng nói tiếp.
Y từng có đồng tình với Thôi Hương Như, đã từng càng hận người không biết đấu tranh này. Sau đó chỉ còn lại thưởng thức.
Y không ngu ngốc, từ môn đăng hộ đối này cũng không phải xúc phạm xuất thân của đối phương, mà là thể hiện quan niệm giá trị của hai người.
Mặc dù Thôi Hương Như bây giờ đã có sự nghiệp riêng, nhưng vẫn còn rất nhiều điều mà hai người không thể nói về nhau. Ví dụ như: y thích đọc sách, những cuốn sách cổ và những văn học triết lý nước ngoài. Thôi Hương Như đều không hiểu được. Không chỉ vậy, y biết chơi cờ, trà đạo và võ thuật, cũng hy vọng bạn đời tương lai của mình có thể hiểu được những gì mình biết. Nhưng Thôi Hương Như không thể làm được trong thời gian ngắn ngủn. Bởi vậy, sau khi dừng lại ở thưởng thức cô ấy thì không có khả năng tiến thêm một bước. Hơn nữa,