Editor: demcodon
Bạch Mẫn Hoa mong chờ câu trả lời của Dịch Tình. Thậm chí có thể nghĩ đến sự oán hận và tức giận của Dịch Tình nên có.
“Chỗ Sở Từ... khá tốt.” Dịch Tình thật ra muốn nói Sở Từ không tốt. Nhưng bây giờ bảo cô nói dối, chỉ sợ cô sẽ không khỏi đỏ mặt.
Cho dù đang ở trong nhà mình, cô cũng chưa cảm thấy thoải mái như khi ở nhà Sở Từ. Ngoại trừ hơi bận rộn, cô cũng không có chút bất mãn nào.
Bạch Mẫn Hoa còn tưởng rằng mình nghe lầm, không thể tin được nói: “Chị Dịch Tình, em cảm thấy trong khoảng thời gian này chị đã thay đổi rất nhiều. Rốt cuộc là làm sao vậy? Trước đây chị cũng không phải đối xử với Sở Từ như vậy. Chị sẽ không phải bởi vì cô ta biến thành cháu gái của ông nội em nên mới chấp nhận chứ?”
Hiện tại không có người ngoài, Bạch Mẫn Hoa cũng không che giấu bất mãn của mình chút nào.
Dịch Tình bĩu môi: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy. Nếu chị thực sự kiêng kỵ thân phận của Sở Từ thì trực tiếp lấy lòng là được, đáng giá tự mình đến bệnh viện của cô ta mở mang thêm kiến thức sao?”
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị Dịch Tình, em đã lâu rồi không gặp chị. Trước đó chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, bên Sở Từ có động tĩnh gì thì chị phải nói cho em biết. Nhưng trong khoảng thời gian này chị cũng chưa gọi điện thoại cho em. Chị có phải chuẩn bị gây rắc rối cho Sở Từ hay không? Chuyện cô ta cướp Phó Tiểu đoàn trưởng Từ cứ thế bỏ qua hả? Chị cũng không nghĩ đến trong khoảng thời gian này chị đã bị xem thường bao nhiêu à?” Bạch Mẫn Hoa vội vàng hỏi tiếp.
Trong lòng Dịch Tình tự nhiên cũng không cam lòng. Nhưng bảo cô so sánh với kẻ điên Sở Từ? Nói thật, bây giờ cô thực sự không có dũng khí như vậy.
“Không phải chị không tìm em, là thực sự không có thời gian. Gần đây chị rất bận...” Dịch Tình lại nói.
“Chị Dịch Tình, chị đừng gạt em. Trước đó chị ở quân y cũng không thấy chị bận như vậy? Khi đó chúng ta còn có thời gian nói chuyện phiếm nữa. Sở Từ chỉ mở một bệnh viện nhỏ, có bao nhiêu việc phải làm chứ? Hơn nữa, cho dù chị không làm gì, chỉ sợ Sở Từ cũng không làm