Editor: demcodon
Bà cụ dữ tợn mới vừa tiến vào từ ngoài cửa thì bảo vệ theo bản năng đã ngăn cản. Bởi vậy hiện tại hơi ồn ào.
“Tôi tìm cháu gái của tôi. Tại sao mấy người ngăn cản tôi? Bắt nạt bà già như tôi phải không?” Bà cụ mở miệng hú hét thu hút sự chú ý của nhiều người.
Ngay cả ánh mắt của đoàn người Từ Vân Viễn cũng bị thu hút qua, một đám ngạc nhiên nhìn Sở Từ. Dù sao bệnh viện này rất kỳ lạ, bên ngoài nhìn rất lớn. Nhưng khi tiến vào nhìn thấy lại là phòng khám và phòng thuốc. Mặc dù trang thiết bị và môi trường có vẻ tốt, nhưng không có nhiều hơi người. Người chủ của bệnh viện tư này dường như chính là cô bé trông trẻ tuổi này.
Bà cụ la hét ngoài cửa đã được mấy phút, đôi mắt láo liên như trộm không ngừng nhìn chằm chằm vào bên trong. Khi nhìn thấy Sở Từ, ánh mắt lập tức sáng lên.
Mặc dù cách xa nhau, bà cũng có thể nhìn ra con bé này có phần giống với Sở Tú Hòa, nhất định là cháu gái của bà!
“Cháu gái đáng thương của bà ơi, bà nội nhớ cháu muốn chết! Tiểu Từ, Tiểu Từ nhanh đến đây để bà nội nhìn một chút. Cháu ngoan của bà...” Nước mắt của bà cụ lập tức chảy xuống, kêu đến khàn giọng nói.
Từ Vân Viễn hoảng sợ nhìn Sở Từ, hơi khó hiểu. Từ nhỏ Sở Từ đã không có ba mẹ, điều này y biết rất rõ. Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện bà nội chứ? Chẳng lẽ Từ Phú Niên xuất hiện?
Nhân viên bảo vệ vừa thấy bà cụ gọi Sở Từ là cháu gái, lập tức cũng không biết phải làm gì. May mắn Sở Từ phất tay ra hiệu với bọn họ, lúc này mới tránh cho bọn họ khó xử. Nhưng khi không ai ngăn cản, bà cụ chống gậy này gần như chỉ trong mấy giây đã xông đến trước mặt Sở Từ, giả vờ muốn sờ mặt Sở Từ. Sở Từ thuận tay kéo Từ Vân Viễn chặn trước mặt, đôi tay của bà cụ trực tiếp ấn lên người Từ Vân Viễn.
Bà dừng động tác, trong chớp mắt hiện lên một tia không vui. Trước đó bà nghe con trai nói Sở Từ này là người không biết tốt xấu. Hiện tại nhìn thấy quả nhiên là như thế. Bà