Editor: demcodon
Ông Đường gật đầu. Cho dù là Từ Vân Viễn hay là Đường Ngọc nằm trên giường bệnh sắc mặt đều thoáng yên lòng. Nhưng mà Đường Vĩ ngồi ở ngoài cửa phòng lại không vui, lập tức cảm thấy Sở Từ là tai họa.
Lúc trước mặc dù ông ta kêu Từ Vân Viễn cưa cẩm Đường Ngọc. Nhưng điều ông ta muốn là làm cho Đường Ngọc đi tìm cái chết. Ông ta cho rằng mẹ của Từ Vân Viễn ở trong tay mình thì thằng nhóc này có thể nghe lời. Ai ngờ nó có vợ đã quên mẹ!
Nhưng mà Đường Vĩ lại không biết Từ Vân Viễn ngoại trừ sự oán hận với mẹ ruột thì không có gì nữa. Dù sao mẹ ruột này nhiều năm không làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng với y. Thậm chí khi nghĩ đến y chỉ vì lợi dụng. Cái gọi là tình cảm huyết thống này đối với y tự nhiên không quan trọng. Chỉ là y cũng biết mình cần một nhược điểm. Bởi vậy chưa bao giờ che dấu sự ‘quan tâm’ và ‘kính trọng’ của mình đối với mẹ.
Lúc này trơ mắt nhìn Từ Vân Viễn và Đường Ngọc thành một đôi, Đường Vĩ gần như nghiến răng nghiến lợi.
Nếu hôm nay Đường Ngọc chết thì tốt rồi. Quả thực là gặp quỷ, bằng không thì làm sao cứu sống được người chứ?!
Lúc này, sức khỏe của Đường Ngọc cũng không có gì nghiêm trọng. Sở Từ trực tiếp kêu ông cụ dẫn người về. Ba ngày sau là ngày Từ Vân Liệt trở về, nên Sở Từ cũng dặn Từ nhị một tiếng. Y tự nhiên là vô cùng vui vẻ mà đồng ý.
--- ---
Nhưng cùng lúc đó, bà cụ phòng bên cạnh vẫn đang ngủ say. Liều thuốc an thần của Sở Từ không thấp, hôm nay đừng nghĩ sẽ tỉnh lại.
Chỉ là đến tối, Từ Phú Niên nhìn thấy mẹ già vẫn chưa trở về, vội vàng dẫn theo hai đứa em trai đến bệnh viện. Hai người vừa nghe bà cụ bị tiêm thuốc an thần thì mặt nặng mày nhẹ, ước gì có thể nhào đến tát cho Sở Từ một cái thật mạnh.
Đây chính là cháu gái ruột à? Lần đầu tiên gặp bà nội đã tiêm thuốc cho người mê mang?
“Với tính cách và nhân phẩm của mày, sớm muộn gì Đại tá Bạch cũng sẽ chán ghét. Đến lúc đó tao xem mày sẽ làm gì.” Từ Phú Niên cõng bà cụ trên lưng, trước khi rời đi tức giận đến nghiến