*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: demcodon
Sau khi Hoàng Lan nói xong nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của Sở Từ còn tưởng rằng những lời châm chọc kia của mình có tác dụng. Cô nhất thời càng thêm đắc ý, nụ cười dưới ánh mặt trời càng có vẻ vô cùng chói mắt. Đặc biệt là nghĩ đến cảnh Sở Từ chế nhạo khi anh cả nhà mình bị ly hôn trước đó, càng cảm thấy rốt cục xoay người, sảng khoái không thôi.
Mặc dù lúc trước cho Thôi Hương Như 1000 đồng rất không đáng. Nhưng hôm nay khi đính hôn với nhà họ Tôn, mình được chị dâu tương lai trực tiếp tặng cho cô một chiếc váy mới. Mà chiếc váy này trước mắt là thịnh hành nhất. Cô đi dạo ở trong thôn một vòng cũng đã nghênh đón không ít ánh mắt của mọi người. Ngay cả chàng trai cô từng thầm mến cũng nhìn cô thêm mấy lần!
"Hai nhà chúng ta dường như không có giao tình lớn như vậy, không cần đi uống rượu mừng của anh cô đâu nhỉ?" Mặt Sở Từ không chút thay đổi nói.
"Đúng là không có giao tình lớn như vậy. Nhưng mẹ tao nói, lúc trước ít nhiều gì nhờ mày nhà chúng tao mới có thể thoát khỏi Thôi Hương Như quỷ xui kia nhanh như vậy. Bây giờ chuyện tốt trong nhà đến cửa tất nhiên muốn mời mày đến chứng kiến. Mày không phải lo lắng Tôn Bách Linh ưu tú hơn Thôi Hương Như cho nên không mặt mũi đi chứ gì?" Hoàng Lan khoe khoang một tiếng.
Cô đã gặp qua Tôn Bách Linh, dáng vẻ chị dâu tương lai đặc biệt có phúc khí, nhìn qua không biết mạnh hơn Thôi Hương Như bao nhiêu. Quan trọng nhất chính là đối xử tốt với người nhà, cũng biết làm việc. Đâu giống như Thôi Hương Như vậy, cho rằng mình là thiếu nữ giàu có luôn phung phí khắp nơi.
Sở Từ mới bị tiểu hòa thượng lừa một hồi trước mắt tâm tình vốn dĩ không phải rất tốt, cố tình Hoàng Lan lại xông ra, đối với cô tự nhiên sẽ không nhẹ nhàng.
Lúc này cô trực tiếp đi qua. Bây giờ cơ thể này của cô được gọi là mạnh mẽ, có năng lực hù người. Một khi tới gần, căn bản không cần phải động thủ thì một đôi chân của Hoàng Lan cũng không đứng vững, thuận thế ngã về phía sau.
"Sở Từ! Tao
chỉ đến thông báo đám cưới, mày không cần phải hung dữ như vậy chứ?" Hoàng Lan vội vàng giãy giụa đứng lên, xấu hổ nói.
"Tôi cũng chưa làm gì. Nhưng nếu cô còn không đi, không biết chừng tôi sẽ làm chuyện gì đâu." Sở Từ hừ mỉa một tiếng, trong tay còn cầm rìu. Gương mặt nhỏ của Hoàng Lan trong nháy mắt trắng vài phần.
Đúng lúc này, một bóng dáng vọt ra từ bên cạnh, vội vàng kéo Hoàng Lan ra phía sau: "Sở Từ, cô muốn làm gì em gái tôi?"
Sở Từ ngẩng đầu nhìn lại, người tới chính là đứa con thứ hai của nhà họ Hoàng - Hoàng Kiến Tân. Nếu nói anh cả Hoàng Kiến Dân kia nhìn qua giống người thành thật, như vậy Hoàng Kiến Tân này là người học văn hoá, đeo một cặp mắt kính, dáng vẻ cũng khá tốt, đang trợn mắt nhìn về nàng.
Sở Từ đều không có thiện cảm gì với cả nhà dì Hoàng. Thậm chí chỉ từ chuyện của chị Hương Như cũng có thể nhìn ra được cả nhà bọn họ đều lòng tham không đáy.
"Dẫn theo em gái cậu cút khỏi nhà tôi!" Sở Từ lạnh nhạt nói.
Hoàng Kiến Tân vừa nghe sắc mặt trong nháy mắt đã thay đổi.
Trong thôn người đi học không tính nhiều, người có thể lên cấp 3 lại càng ít. Bình thường ở trong thôn, mọi người đều khách khí với gã. Dù sao có đôi khi cũng có lúc cần gã giúp đỡ. Ví dụ như bình thường viết thư hoặc là cuối năm viết câu đối gì đó. Cho nên vẫn là lần đầu tiên có một người hét to về phía gã như thế, không chỉ có như thế người này còn là Sở Từ!
Hơn nữa, trước kia lúc Sở Từ nhìn thấy gã cũng không phải như thế!
"Sở Từ, mày giả vờ cái gì chứ? Trước kia vừa thấy anh hai tao giống như chó Nhật nhào đến. Như thế nào? Bây giờ biết rõ anh hai tao chướng mắt mày cho nên mày thay đổi chiến lược?" Hoàng Lan ở phía sau vội vàng tức giận.
Trước kia Sở Từ và Thôi Hương