"Mày nói lại một lần nữa xem nào." Phan Quỳnh Trang nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt vô cùng bất an. "Mày nói nàng ấy đang ở đâu cơ?"
Sân thể dục rộng lớn, người người nhốn nháo qua lại, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo.
Trương Mỹ Linh vô cùng nhẫn nại chỉ vào bên cạnh mình, cô chậm rãi đáp, "Ở đây, ngồi ngay cạnh tao này."
Ánh mắt Phan Quỳnh Trang trân trối nhìn vào khoảng không trước mặt, con bé miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng. "Tao vẫn không thể hình dung ra nổi."
Gió thổi nhè nhẹ, nắng vàng rộm rải xuống hàng mi cong cong của nàng.
"Bởi vậy mới nói, mỹ nữ thì chỉ có thể để mình tao ngắm nhìn."
Trương Mỹ Linh vừa dứt lời, gò má của Ngọc Út đã ửng đỏ. Nàng nhéo vào lòng bàn tay của Trương Mỹ Linh một cái, lại bối rối nhìn cái Quỳnh Trang, "Em nói vậy bạn lại cười đó."
"Chị thấy nó giống như đang muốn cười lắm hay sao?"
Tiếng còi tập trung của thầy thể dục vang lên, Trương Mỹ Linh phủi phủi quần, kéo Ngọc Út đứng dậy.
"Nãy giờ mày vẫn đang nói chuyện với nàng ấy hả?" Quỳnh Trang bành bạch chạy theo bước chân của Trương Mỹ Linh, rất cố gắng tránh xa cô một khoảng, "Mày xem tao đi vậy có bị 'chèn' vào nàng ấy hay không?"
"Út ở bên tay phải tao cơ. Mày tránh xa tao tận mấy mét như vậy làm gì?!"
"A, ừ..."
Con bé lại hộc tốc chạy tới bên cạnh Trương Mỹ Linh. "Tao hỏi cái này, mày thực sự kết hôn với... ma nữ hả?" Ánh mắt nó dường như dừng lại ở trên ngón áp út của cô, "Mày thích con gái từ lúc nào vậy?"
Quỳnh Trang không hề biết rằng, đây chính là một câu hỏi vô cùng nhạy cảm. Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Út thoáng buồn, nàng cúi đầu cắn cắn môi.
"Đúng là tật xấu khó bỏ." Trương Mỹ Linh thở dài một tiếng, sau đó kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh bên sân tập. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi căng mọng ấy, "Đừng cắn nữa, sưng hết lên bây giờ. Chị ngồi ở đây ngoan nhé, không được chạy lung tung đâu đó. Em vào học mất rồi!"
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, chị biết rồi mình." Rồi lại hơi lưỡng lự, nhưng vẫn níu lấy bàn tay của Trương Mỹ Linh, "Em đừng đi đâu xa nhé."
Môi trường đại học có lẽ đã rất xa lạ với nàng, thậm chí lại là ở một thành phố lớn như Hà Nội nữa.
"Ngoan, đừng sợ. Em chỉ ở ngay phía trước thôi." Trương Mỹ Linh ngồi xuống, nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của nàng đang đặt trên đầu gối. Mặc kệ ánh nhìn đầy kinh dị đang chiếu đến của cái Quỳnh Trang, cô vẫn dịu giọng nói với nàng, "Em biết tất cả đều rất mới lạ, nhưng mà đừng lo lắng vì em sẽ từ từ cho chị làm quen. Bây giờ em đến giờ vào học rồi, đây là môn điều kiện để em được tốt nghiệp đại học, cho nên..."
"Cái con điên này, mày có thôi đi không? Thầy đang nhìn kia kìa!"
Trương Mỹ Linh bị giọng nói choe chóe của con bé Quỳnh Trang làm cho giật nảy mình. Cô đối với ánh mắt hình viên đạn cùng cái nghiến răng ken két của thầy giáo mà cười trừ, đoạn quay lại định giải thích nốt cho Ngọc Út. Thế nhưng nàng đã vội vã ngăn lại, "Kìa mình, em đừng bướng, vào học đi không thầy nổi giận ý."
Bởi vì không thấy Trương Mỹ Linh nói năng thêm gì nữa, cho nên cái Quỳnh Trang nhất quyết lôi xềnh xệch cô vào trong sân.
"Trương Mỹ Linh, là em đúng không?" Thầy giáo 'hừ' lạnh một tiếng, bắt đầu dò dò tên trong danh sách cầm trên tay, "Em nghỉ tổng cộng hai buổi rồi. Nếu còn có thái độ không tốt nữa, tôi sẽ buộc phải đánh trượt em."
"Thầy thông cảm, em vừa mới lấy vợ."
Dứt lời, không chỉ thầy giáo trợn tròn mắt kinh ngạc mà đến cả con bé Quỳnh Trang dù đã biết từ trước cũng chẳng nhịn được mà há hốc miệng.
"Việc dưới quê bận quá ý thầy, mong thầy thông cảm."
Đoạn còn giơ giơ chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út lên trước mặt thầy giáo, trong lòng thầm nghĩ: cùng lắm bà đây học lại, chứ điểm thể dục kỳ này chưa lần nào qua nổi điểm năm.
"Em vừa bảo sao cơ?"
Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên, gương mặt tiều tụy của Phạm Anh Khoa xuất hiện ngay bên cạnh. Trên người anh nồng nặc mùi thuốc lá, đôi mắt trũng sâu như là mất ngủ nhiều đêm. Anh trầm mặc nắm lấy bàn tay cô, lạnh lùng chạm vào chiếc nhẫn vàng. "Thế này là sao?"
Trương Mỹ Linh bất giác đưa mắt nhìn Ngọc Út đang ngồi bên ngoài sân thể dục, lặng lẽ thu tay về. "Như anh thấy, em cưới vợ!"
"Thôi nào, em đừng như vậy nữa. Anh đang rất mệt mỏi đấy."
Anh thở dài thườn thượt, có lẽ định dang tay ôm lấy Trương Mỹ Linh vào lòng. Thế nhưng, một trận gió lạnh buốt quét tới, bàn tay của anh liền chưng hửng giữa không trung.
Phạm Anh Khoa kinh ngạc nhìn khoảng cách bị đẩy lùi trong tích tắc giữa mình và Trương Mỹ Linh. Anh định tiến lên một bước, nhưng dường như lại có một sức mạnh vô hình cản lại.
Bầu trời đột ngột âm u lạ thường, mây đen vần vũ kéo đến.
"Quái, vừa mới còn nắng đẹp cơ mà." Gió mỗi lúc một lạnh lẽo, thầy thể dục lại đưa còi lên thổi mấy hồi, "Cả lớp vào sảnh, sắp mưa rồi."
Nhưng thực sự không phải do thời tiết.
Mái tóc dài của Ngọc Út xõa tung, gương mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng vô cảm. Nàng đứng chắn trước mặt Trương Mỹ Linh, tà áo dài đỏ lất phất bay theo gió.
Nàng sắp nổi giận.
Theo thói quen, Trương Mỹ Linh vòng tay ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng. Cả cơ thể nàng cứng ngắc, hơi lạnh tỏa ra đến bức người. Trương Mỹ Linh run lên cầm cập, thế nhưng cô vẫn kiên trì ôm lấy nàng. "Chị vợ, đừng giận mà."
"Em đang làm cái gì vậy Linh?" Phạm Anh Khoa ở phía trước bực bội rống lên, "Qua đây với anh ngay."
Vừa nghe anh nói vậy, ngón tay của Ngọc Út đã ngúc ngắc cử động. Trương Mỹ Linh nhạy cảm nhận ra, cô vội vã hét lên, "Này, anh không muốn lớn chuyện thì đi ngay đi. Ở đây có người sắp nổi trận lôi đình rồi đấy!"
Con bé Quỳnh Trang không hổ danh là bạn chí cốt. Nó vừa nghe Trương Mỹ Linh nói vậy đã lờ mờ đoán được chuyện không hay, vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh Phạm Anh Khoa. "Tin con Linh đi, lớn chuyện đấy anh ơi." Rồi nó gồng sức lôi lôi kéo kéo anh ra xa khỏi Trương Mỹ Linh.
Nhưng Phạm Anh Khoa làm sao mà chịu bỏ qua chuyện này. Anh vùng khỏi tay cái Quỳnh Trang, hàng lông mày rậm nhíu chặt lại, "Mấy đứa bày trò gì vậy? Anh hết chịu nổi rồi đó nhé."
"Anh không hiểu đâu, có ma! Có ma đấy!"
Lá cây rào rạo rơi xuống mặt đất, bụi cuốn tung mù mịt.
"Út ơi, nhìn em này." Trương Mỹ Linh xoay cơ thể cứng ngắc của Ngọc Út lại, nhìn vào đôi mắt trống rỗng ấy mà nói, "Em với anh ấy không có gì cả đâu, thật đấy. Chị có tin em không vậy?"
"Giết hắn, phải giết hắn..."
Thanh âm của nàng run rẩy, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má lạnh buốt, rơi xuống tan vào hư vô.
Nàng đang khóc.
Trương Mỹ Linh ngẩn người, có lẽ bởi chưa từng thấy biểu hiện tức giận của nàng khi không ở trong dáng bộ Lệ Quỷ. Đôi mắt đẫm lệ ấy vừa oán hận bi ai lại dường như cũng tuyệt vọng, đau đớn. Con ngươi đen láy chuyển động, nàng nhìn Trương Mỹ Linh thật lâu. Từ thầm lặng mà khóc chuyển dần thành nức nở, thanh âm tủi hờn ấy như những mũi dao nhọn rạch thật sâu vào trái tim của cô.
"Thôi mà, em biết rồi, em xin lỗi." Trương Mỹ Linh nén không được mà thở dài một tiếng, cô vòng tay ôm chặt lấy nàng, "Đừng khóc nữa, ơ hay nhỉ? Em đã gả cho chị rồi mà, bây giờ lại đi ghen với một gã đàn ông là sao chứ?"
Nàng lại càng khóc dữ dội hơn...
Cô nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nàng, không hiểu sao khóe mắt lại ươn ướt. "Thôi mà, em xin lỗi."
Từ lúc bước chân vào ngôi trường này, Lê Ngọc Nam đã cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Mới vài phút trước trời vẫn quang mây còn đặng, vậy mà lúc này đã không tài nào nhận ra đây là thời điểm ban ngày nữa. Anh mở đèn pin điện thoại, dò dẫm lối vào sân tập thể dục, thậm chí còn phải bịt chặt mũi để không bị đống bụi mù mịt kia làm cho hỏng phổi.
Hôm trước bà ngoại có nhờ Lê Ngọc Nam mang lên cho con bé Linh một ít giò nạc bà tự làm, thế nên hôm nay tiện đường thì anh cầm qua trường cho nó luôn. Ai ngờ đâu người thì chưa gặp được, mà đã bị cái "thứ gì đó" to bổ chảng đập trúng vào mặt.
Xây xẩm mất một hồi mới lảo đảo đứng lên được, anh đưa mắt nhìn "cái thứ" vừa mới tương cho anh một quyền vào mặt.
Hóa ra lại là người.
"Buông anh ra, anh phải nói chuyện với Linh."
Người đàn ông to cao đó giận dữ gạt tay cô gái bên cạnh. Mà nếu như Lê Ngọc Nam nhớ không nhầm, thì cô gái này chính là bạn thân của con bé Linh.
"Tin nó đi anh Khoa ơi! Anh mà cứ xông tới là long trời lở đất luôn đó." Cô gái ấy trợn mắt, cố gắng ôm chặt lấy thân hình to cao của người kia. "Em không thể để anh lại gần nó được đâu, có ma đấy, em nói thật!"
Có... ma...
Lê Ngọc Nam chỉ cần nghe đến hai chữ này, bất giác sống lưng lạnh ngắt. Anh lập tức quay đầu, nhắm phía cổng trường mà bỏ chạy.
Thế nhưng chân còn chưa rời đi được nửa bước, đằng sau đã nghe tiếng rống lên, "Cò Chó! Cái đồ nhát chết kia, anh tính đi đâu vậy?"
Này là giọng của con bé Linh, nó đang tức điên lên đấy, không sai được đâu.
Anh cứng ngắc ngoảnh đầu lại phía sân tập.
Con bé Linh đang trong tư thế vô cùng kỳ cục, cứ như là ôm khoảng không khí trước mặt vậy. Ánh mắt nó hung dữ nhìn anh, cái cằm hất ngược lên mấy lần. "Ê này, lôi cái người kia ra chỗ khác hộ em với. Nhanh lên, gấp lắm rồi!"
Lê Ngọc Nam run lên, ngón trỏ bất giác chỉ vào người đàn ông hung hăng phía trước. "Đây á em?" Trong lòng thầm cầu khấn: đừng nhé, nó mới chỉ lỡ vung tay thôi mà đã khiến anh mày xây xẩm mặt mũi rồi.
Thật không may, con bé đó gật đầu chắc nịch.
Bình sinh Lê Ngọc Nam là loại người bất khả kháng với những lời yêu cầu của em gái. Thế nên anh không nghĩ ngợi thêm nữa, vội vội vàng vàng ôm lấy eo của người đàn ông phía trước, dồn hết sức mà kéo đi.
Dường như người đàn ông kia vô cùng sửng sốt, anh ta ngây người ra ngoái cổ nhìn Lê Ngọc Nam trân trối.
Đó là một đôi mắt sâu thẳm với màu xanh nước biển nhàn nhạt, ẩn dưới hàng mi dài đậm là những tia cảm xúc khó gọi được tên.
"Buông!" Giọng anh ta trầm thấp vang lên.
Lê Ngọc Nam nghiến răng, cứng đầu siết chặt anh ta hơn nữa. Đối với tay ngoại quốc hơn mình cả cái đầu, anh chỉ có thể tranh thủ những lúc hắn còn đang phân tâm mà kéo đi thôi.
"Tôi nói cậu buông ra!"
Anh ta bắt đầu dùng sức vặn cổ tay của Lê Ngọc Nam, thô bạo đến mức khiến anh tái mặt kêu la oai oái. Vừa buông lỏng tay một cái là anh ta đã vùng ra, quyết liệt bước trở về phía sân thể dục.
Thế nhưng Lê Ngọc Nam làm sao mà chịu bỏ cuộc, anh lại vùng tới ôm chặt cứng người kia. "Xin anh đấy, anh mà còn vào trong là con Linh nó giết chết tôi mất thôi."
"Cậu là cái quái gì của Linh? Tránh xa tôi ra!"
Lần này anh ta huých thẳng cùi chỏ vào giữa ngực của Lê Ngọc Nam. Đau muốn thổ huyết, anh cúi gập người ho khan.
Mắt mờ cả đi, nhìn dáng người cao lớn của người đàn ông đang phăm phăm bước về phía trước mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Anh thở hồng hộc, lớn giọng quát, "Đứng lại."
Người kia giật mình, kinh ngạc quay đầu.
Lê Ngọc Nam vừa xoa xoa ngực vừa hậm hực tiến tới. Anh nắm lấy cổ