Kỳ thật ta còn ôm một chút hy vọng, muốn giả bộ không phát hiện ra
người ở trên cây, kết quả là ta được thấy khinh công trong truyền
thuyết……
Nam Cung Minh thả người từ trên cây nhảy xuống, tay áo phiêu phiêu,
vạt áo tung bay, tư thái như Thanh Loan giương cánh, xẹt qua ngọn cây,
chạm lên ngọn cỏ, nháy mắt liền đến trước mặt ta, đôi mắt trong veo như
làn nước mùa thu nhấp nháy lộ vẻ ý cười.
Muốn trốn cũng không được, tránh cũng không xong, hắn tiếp tục bước tới, ta cũng không thể lui thêm bước nào nữa.
Nay là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Sau khi hoảng sợ quá độ, lá gan của ta lại lớn lên, hai chân cũng không còn run nữa, đầu óc tiếp tục hoạt động.
Hết thảy vẫn còn có thể thay đổi, Nam Cung Minh không như Nam Cung
Hoán, hiện tại hắn mới có mười ba tuổi, có lẽ chỉ là cảm thấy hứng thú
với ta, tình cảm không quá sâu nặng. Tình huống tệ nhất, cho dù lúc này
trong đầu hắn có ý xấu, thân thể cũng không có năng lực ăn thịt (^_^).
Cho nên ta không thể tỏ ra sợ hãi, nếu lộ ra thần thái điềm đạm đáng yêu như Lâm Lạc Nhi trong nguyên tác, ngược lại càng dễ dàng gợi lên dục
vọng cầm thú.
Nam Cung Minh thu hồi sáo ngọc, mở miệng nói trước :“Ta nhớ muội là
tiểu cô nương ở Lý gia trang đúng không? Nghe nói muội vào nhà của ta
làm việc, nhưng ta vẫn không biết muội tên gì, ta lại ngượng ngùng không dám hỏi thăm tên của nữ tử, đành phải để ý xung quanh, hôm nay rốt cục
tìm được rồi, muội ở nhà của ta tốt không?”
Ta thể hiện khả năng trấn định khi đi phỏng vấn xin việc, bình tĩnh
chuyển hướng đề tài:“Thiếu chủ giờ này không đi luyện thi họa à? Sao lại ở Lâm Hương Các thổi sáo?”
Việc tối kỵ của hạ nhân là hỏi đến việc riêng của chủ tử, nặng thì bị đánh, nhẹ thì cũng bị mắng.
Ta cố ý chọc cho chủ tử chán ghét, không ngờ tới Nam Cung Minh không
hề nổi giận, ngược lại còn nhã nhặn giải thích:“Hà tiên sinh bị nhiễm
phong hàn, cho ta tạm nghỉ một ngày, ta liền tới chỗ này luyện tập khúc
nhạc mới học hôm trước, muội nghe thấy được không?”
“Ta không hiểu âm luật, Minh thiếu chủ thổi sáo mà nghe vào tai ta
cũng như đàn gảy tai trâu thôi.” Câu trả lời của ta đúng là vô duyên
siêu cấp.
“Cũng không phải ai cũng thích âm nhạc, kỳ thật ta cũng không thích
vẽ tranh, mỗi lần học giờ của Hà tiên sinh đều rất đau đầu,” Nam Cung
Minh le lưỡi cười khẽ, sau đó cúi đầu, lại nháy mắt với ta 1 cái, có
chút thẹn thùng lại thêm chút chờ mong hỏi,“Muội tên là gì?” (nino: so cute ah~)
Thân là nha hoàn của nhà hắn, tên thì hỏi thăm một chút là biết, cho
dù muốn nói dối cũng không được, ta cũng không ngốc đến nỗi giả danh lừa chủ tử của mình, đành phải thành thành thật thật nói ra ba chữ “Lâm Lạc Nhi”.
Nam Cung Minh có chút kinh ngạc:“Muội ở Lý gia trang, sao không phải họ Lý?”
“Mẹ của ta đúng là họ Lý, nhưng cha ta không ở rể, họ của ta dĩ nhiên là theo cha, thiếu chủ hồ đồ rồi.” Ở chung với cầm thú một ngày đúng là dài như một năm, ta vừa bi phẫn dùng mũi chân giấu ở dưới váy họa quyển quyển ở trên cỏ, vừa cố tình ra vẻ bất đắc dĩ trả lời câu hỏi của hắn.(nino: tiểu Minh đáng iu thế mà bạn nỡ …>_
Theo lẽ thường mà nói, thái độ nói chuyện vô duyên như thế này, nếu
là Thạch Thạch sẽ nhảy dựng lên nắm thắt lưng của ta, khiến ta cong
người phải kêu cứu mạng mới thôi. Vậy mà Nam Cung Minh không hề bực
mình, mặc kệ khẩu khí của ta ác liệt đến thế nào, không hợp quy củ cỡ
nào, cũng chỉ cười trả lời:“Lạc nhi muội muội nói đúng, quả thật là ta
hồ đồ rồi.”
“Minh thiếu chủ, sao người có thể tùy tiện kêu tiểu nha đầu là muội
muội? Rất không có tự trọng thân phận nha, đừng hại ta bị quản sự giáo
huấn.” Ta không có cách nào khác, rốt cục dùng bất cứ giá nào, nói
chuyện càng ra vẻ khiến người ta chán ghét. Chỉ chờ mong hắn bộc lộ tính khí chủ tử bá đạo, kêu người kéo ta đi ra ngoài dùng roi mà đánh. (nino: ko thích sủng mà đòi ngược à???)
Nam Cung Minh lại trầm lặng một chút, thật lâu không trả lời ta.
Ta dương dương tự đắc nghĩ sắp thành công, tiếp tục nói:“Thiếu chủ
nếu không có việc gì giao phó, ta còn phải trở về tiếp tục làm việc.”
“Chờ một chút,” Nam Cung Minh ngăn ta lại,“Muội hiện tại phụ trách
quét bậc thang phải không? Tiểu cô nương mà làm việc này rất vất vả,
không bằng ta kêu tổng quản để muội đến phòng ta hầu hạ đi?”
“Hầu hạ trong phòng?” ta mở to mắt, nhìn gương mặt cầm thú của hắn, muốn tìm ra dấu vết tâm hoài bất quỹ*.
Nam Cung Minh đại khái phát hiện ta nghĩ sai lệch, trong nháy mắt
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không ngừng huơ tay nói:“Là phụ trách quét
tước lau chùi, sửa sang lại giá sách, công việc nhẹ hơn nhiều.”
Ta trả lời:“Ta rất thích công việc hiện tại, làm rất vui vẻ, thiếu chủ lo lắng thừa rồi.”
Nam Cung Minh tựa hồ có chút thất vọng.
Không thể nhịn được nữa, ta rốt cục hỏi :“Chỉ ở trà liêu gặp qua một lần, thiếu chủ làm sao lại lưu tâm đến ta như vậy?”
Tuy rằng trong nguyên tác Lâm Lạc Nhi cùng Nam Cung Minh là
vừa gặp
đã yêu, nhưng ta đã đem tạo hình đổi thành bộ dáng thê thảm đến vậy, nếu còn nhất kiến chung tình, thật sự rất cẩu huyết, ngoại trừ hắn não tàn, không có gì khác giải thích được.
“Không phải chỉ gặp một lần, trước khi gặp ở trà liêu ta đã thấy muội 1 lần, chỉ là khi đó muội đại khái không lưu ý đến ta……” Nam Cung Minh
đang muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên ngoài cửa Lâm Hương Các một nha hoàn
xinh đẹp chạy tới, cảnh giác nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu
mềm mại đáng yêu nói với Nam Cung Minh,“Minh thiếu chủ, Hoán chủ tử có
việc triệu kiến.”
“Lạc nhi, lần sau nói tiếp.” Nam Cung Minh không dám trì hoãn, vội vàng đi đến Vãn Phong Lâu nơi ở của Đại cầm thú.
Nha hoàn xinh đẹp kia không theo kịp hắn bộ pháp, ở lại tại chỗ, lấy
cái bát không trong tay ta nhìn nhìn, khinh thường nói:“Tiểu nha đầu
phải có tự giác, hảo hảo lấy gương nhìn xem gương mặt mình trông như thế nào, đừng mơ tưởng dụ dỗ chủ tử, cùng chủ tử phát sinh cái gì đó. Thuận tiện nói cho Hoàng đại nương, hôm nay buổi chiều làm bát trứng gà hấp
đem đến Thanh Tâm Uyển cho Phượng Sắc tỷ tỷ.”
Ta căn bản không có mơ tưởng, vâng vâng dạ dạ , vội vàng chạy về khu vực an toàn.
Nhưng câu nói cuối cùng của Nam Cung Minh để lại, luôn luôn vang
trong đầu ta. Ta làm sao cũng không nghĩ ra khi nào thì không cẩn thận
bị hắn nhìn thấy, vì thế đến hỏi Thạch Thạch, nhờ hắn hỗ trợ nhớ lại.
Thạch Thạch đang cầm nhánh cây múa kiếm, thấy ta liền thập phần kích động:“Nói cho ngươi nghe chuyện này!”
Lòng ta đang gấp, không quản chuyện của hắn, hỏi trước vấn đề của
mình:“Minh thiếu chủ có phải trước kia đã đi qua Lý gia thôn gặp qua
ta?”
Thạch Thạch oai đầu suy nghĩ thật lâu :“Không có khả năng, Minh thiếu chủ sao có thể không có việc gì chạy tới chỗ của chúng ta. Từ Nam Cung
thế gia thôn trang dùng khoái mã đi qua mới hơn hai mươi dặm đường, ngày đó ở trà liêu dừng lại nghỉ chân đều đã đủ kỳ lạ.”
Ta bỗng nhiên sinh ra một cái thực khủng bố ý niệm trong đầu.
Mọi sự không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên, Nam Cung Minh không lẽ
cố ý dừng ở nơi đó tìm ta sao? Cho nên sau khi ta rời đi trà liêu, hắn
còn tìm cớ kêu Thạch Thạch đưa đến hậu viện, nói là nhìn nơi dệt vải
nuôi tằm, hắn là một Đại thiếu gia sao có thể có thể có hứng thú với mấy cái đó?
Lâm Lạc Nhi rốt cuộc đã làm cái gì hấp dẫn đến hắn?
Tại trời thu mát mẻ thanh thuần, ta như rơi xuống vực.
“Ngươi nghĩ đến Minh thiếu chủ làm cái gì? Người ta sẽ không coi
trọng ngươi, nghĩ cũng uổng công,” Thạch Thạch đả kích ta theo thường
lệ, sau đó hưng trí bừng bừng tuyên bố,“Ta nói cho ngươi một tin tốt!”
“Tin gì?” Ta thật hoài nghi tin tốt của hắn, nhưng vừa mới trải qua một chuyện khủng khiếp (nino : gặp tiểu Minh đáng iu thế mà *liếc liếc*), cho nên năng lực chống đỡ tâm lý không tệ, liền phất tay ý bảo hắn nói tiếp.
Thạch Thạch kích động cầm lấy ta cao giọng kêu to:“Hôm nay Nam Cung thế gia chọn lựa đệ tử mới! Ta được tuyển rồi!”
“Khoan đã! Ngươi không phải là phó dịch sao?! Sao có tư cách dự tuyển?!” Ta cũng kích động .
Thạch Thạch đắc ý ngẩng đầu:“Tiểu Vương quản sự nói ta có sức mạnh,
hơn nữa có lòng tập võ, Hoán chủ tử cảm thấy không tệ, liền triệu đi thử một chút, sau đó rất hài lòng! Miễn trừ công việc phó dịch, thu ta làm
đệ tử!”
Ta xanh cả mặt, nguyên lai trên thế giới còn có chuyện càng khủng khiếp!
Thạch Thạch xưa nay không biết xem sắc mặt người khác, tiếp tục lôi
kéo ta hưng phấn:“Về sau ta chính là một đại hiệp ! Ha ha! Phóng ngựa
giang hồ, quét ngang thiên hạ! Nha đầu ngốc , ngươi cao hứng không?”
“Cao hứng, ta cao hứng vô cùng! Cao hứng đến muốn cắn người!” Ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thạch Thạch.
Toàn bộ kế hoạch hết thảy đều bị tên ngốc này đánh vỡ, lão công, điền văn, tương lai vất vả nuôi dưỡng giống như vịt chết bị nấu chín, vẫn
còn có thể bay*…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com