Ta tìm kiếm giữa biển sách mênh mông cuồn cuộn vài ngày, rốt cục nghĩ ra manh mối.
Dịch dung bí tịch nhiều năm như vậy cũng
chưa bị phát hiện, tất nhiên là nằm trong những bộ sách ít người lưu ý
tới, hơn nữa sách là bị Lâm Lạc Nhi không cẩn thận làm rớt, có thể loại
trừ những giá sách cao hơn ta. Cứ như vậy, phạm vi tìm kiếm thu gọn rất
nhiều.
Trời không phụ người có lòng, ba tháng sau, ở một quyển sách phủ kín
tro bụi [ Thánh Nam Kinh ] ta tìm được bí tịch, mặt trên chi chít tràn
ngập chữ cực nhỏ, ta xem hoa cả mắt, ráng phân biệt, thật là dịch dung
thuật do Âu Dương Tử tiên sinh viết ra.
Ta tự nhận không phải kẻ thất học, nhưng ngữ pháp cổ đại không có dấu chấm câu, phải dựa vào ngữ cảm và kinh nghiệm để ngắt câu, hơn nữa bên
trong có phần lớn chỗ dẫn chứng, khó có thể đọc hết. Ta chỉ có thể lấy
giấy và than, phiên dịch ra từng đoạn thành giản thể, sau đó dùng dấu
ngắt câu phân chia ra, lại đi vào Tàng Thư Các tìm kiếm điển tịch tương
ứng đọc giải nghĩa.
May mắn Ngô quản sự ba ngày hai lần được Nam Cung Minh ban thưởng,
năm ngày ba lượt bị Thạch Thạch uy hiếp, cơ hồ xem ta thành cô nãi nãi,
việc lớn việc nhỏ cũng không để cho ta đụng tới, mỗi ngày cầm phất trần
phẩy phẩy bụi là có thể trốn lên lầu hai tiếp tục đọc sách.
Tiếp túc giằng co đánh vật ba tháng, rốt cục đọc xong toàn bộ.
Âu Dương Tử tiên sinh quả nhiên là thiên tài, hắn lấy dịch dung thuật phân ra 3 cấp, hạ đẳng đổi diện mạo, trung đẳng đổi hình hài, thượng
đẳng đổi thần thái.
Đổi diện mạo là tiểu thuyết võ hiệp bình thường hay viết, nhưng cần
phải lấy da mặt người chết về thu thập nghiên cứu chế tạo, ưu điểm là có thể dịch dung trong nháy mắt, nhược điểm là vẻ mặt dại ra, không thể
làm lâu.
Ta không có dũng khí đeo da mặt người chết, cho nên bỏ qua.
Sửa hình hài là dùng các loại đạo cụ và thuốc điều chỉnh dung mạo
trong phạm vi nhỏ, có thể che dấu các vết sẹo, tăng thêm nếp nhăn, đổi
mới màu da, điều chỉnh hình dáng ngũ quan một chút, tân trang hình thể,
đạt tới hiệu quả làm cũng như không. Ưu điểm là lâu dài tự nhiên, hơn
nữa biến hóa không quá lộ liễu. Nhược điểm là giống như nữ nhân hoá
trang, mỗi ngày đều phải phiền toái một lần, buổi tối còn phải tháo ra.
Đổi thần thái là sửa hình hài cao cấp, Âu Dương Tử chỉ dùng hai trăm
chữ miêu tả. Đại ý là hình thần hợp nhất, có thể làm cho tất cả mọi
người nhận thức không ra bản thân, đạt tới mục đích thay hình đổi dạng
chân chính.
Cho khất cái mặc quan bào, như trước vẫn là khất cái. Công chúa lưu lạc dân gian, cũng vẫn là công chúa.
Cho nên hành động và mánh khoé bịp người mới là dịch dung chân lý.
Trên thế giới từng có ngôi sao đi ăn cơm bị fan nhận ra, yêu cầu kí tên. Hắn chỉ sờ sờ đầu, giống nông dân bình thường đôn hậu cười nói:“Ta và
hắn thật sự giống như vậy sao?” Bởi vì hắn diễn xuất tài tình, fan liền
tin là thật:“Đúng vậy, các ngươi thật giống.”
Châu Âu cũng từng có một kẻ lừa đảo đóng vai Đông Phương công chúa,
phong thái tao nhã, giơ tay nhấc chân ăn khớp tưởng tượng của mọi người
về Trung Quốc, cho dù nàng một câu tiếng Trung cũng không biết, cũng có
thể làm cho cả hoàng thất tin là thật, lấy lễ đối đãi. Có người đã từng
đi qua Trung Quốc đến vạch trần, lại bị kẻ lừa đảo cắn ngược lại một
cái, người đó lại bị vu thành lừa đảo.
Ta cảm thấy câu này rất có đạo lý, nhưng cần thời gian dài luyện tập, cho nên tạm thời chỉ áp dụng sửa hình hài, tạm dùng phương án ngụy
trang « hoa đào tiển ».
Học thuộc thuật dịch dung toàn văn một cách rành rẽ, ta thiêu hủy toàn bộ bản thảo, nguyên tác trả lại chỗ cũ.
Phân ra vài lần nhờ Thạch Thạch đi lên trấn trên mua cho ta chút dịch dung công cụ, lại tìm được [ Bách Thảo thuyết ], vừa quan sát hình vẽ
mô tả thảo dược, vừa đến sau núi tìm kiếm. Mấy chục loại dược liệu ước
chừng dùng một tháng mới chuẩn bị hoàn thành.
Trong quá trình điều chế, ta sợ làm không tốt, đầu tiên làm thí nghiệm ở trên mu bàn tay.
Lần đầu tiên liều thuốc quá nhiều, làn da bị sưng nổi mụn nước. Lần
thứ hai liều thuốc quá ít, màu sắc nhẹ nhàng rửa một cái là mất……
Thực nghiệm vô số lần, ta rốt cục nắm giữ phương pháp điều chế tốt nhất.
Lúc này làn da Lâm Lạc Nhi phơi nắng bị đen đã khôi phục trắng nõn
thủy nhuận, ngũ quan xinh đẹp càng ngày thể hiện sắp không thể bị ngụy
trang che lấp, thời gian Tiểu cầm thú nhìn ta ngẩn người cũng càng ngày
càng dài.
Ta nhanh chóng bắt đầu thực hành kế hoạch, bắt đầu từ hai gò má và
cằm, làm cho trên mặt xuất hiện một số ban đỏ, lại mang theo hiện tượng
tróc da, chậm rãi mở rộng, một tháng sau lan tràn tới toàn gương mặt,
làm cho người ta rất là sợ hãi.
Oi bức nên lấy tóc mái buộc gọn lên, lông mi không cần cắt nữa.
Tiểu cầm thú thấy khuôn mặt của ta thành thế này, gấp đến độ giơ
chân. Phái người nơi nơi tìm kiếm lương y, trân quý dược phẩm như không
cần tiền mua đem tặng cho ta, cơ hồ đầy phòng, còn lặng lẽ ở trên giang
hồ treo giải thưởng, ngàn vàng cầu thuốc.
Danh y trong phạm vi trăm dặm hết thảy được dẫn tới đây, người người
bắt mạch xong nhíu mày, bị ép hỏi ngượng ngùng mới nói đại khái là
“Tính người thể nhiệt, bên ngoài phong nhiệt mà thành”, trừ bỏ cấm phơi
nắng, cấm ăn một số thực phẩm, còn cho một đống quý báu dược liệu trong
uống ngoài thoa, toàn bộ đều là thuốc dưỡng sinh ăn không chết người
này nọ.
Ta tự làm bậy, mỗi ngày bị Tiểu cầm thú buộc uống thuốc đắng muốn
chết, nhưng là cam lòng. Không có việc gì an vị ngồi bên giường đọc
sách, tính tình càng trầm tĩnh, không thích nói chuyện.
Tiểu cầm thú ép buộc hơn một tháng, thấy không có chuyển biến tốt,
liền nhờ người từ Đông hải mang đến một cái khăn che mặt đưa ta, dùng
thanh âm khàn khàn đang ở trong kỳ đổi tiếng an ủi nói:“Lạc nhi muội
muội đừng lo lắng, chỉ cần tránh ánh mặt trời, mặt của muội từ từ sẽ tốt lên.”
Ta gục mặt xuống bàn “Nức nở” Nói:“Ca ca đừng nói nữa, mặt của ta là đời này đều sẽ như vậy.”
“Sẽ không,” Nam Cung Minh kéo tay ta thề nói,“Nếu trị không hết, ta
sẽ mang muội đi Thần Y Cốc cầu y, Bạch tiên sinh y thuật thiên hạ đệ
nhất, nhất định có thể làm cho muội khôi phục mỹ mạo.”
Ta thật hoảng sợ, nhanh chóng lắc đầu:“Bạch tiên sinh tính tình quái
dị, dùng loại bệnh nhỏ này đi làm phiền hắn, sẽ bị hắn dùng gậy gộc đuổi ra, trở về còn bị Hoán chủ tử cho thêm một chút gậy gộc. Dù sao « hoa
đào tiển » là bệnh nhẹ, cũng không quan trọng gì, bản thân chậm rãi trị
vài năm, cố gắng thì tốt rồi.”
Nam Cung Minh nhìn ta hồi lâu, thở dài:“Nha đầu ngốc, muội tuổi còn
nhỏ không biết. Nữ hài tử làm sao không lo dung nhan. Thiên hạ nam tử
tuy nói cưới vợ hảo đức không háo sắc, nhưng sắc tính cũng phải có,
thánh nhân cũng có vài phần thích chưng diện chi tâm. Nếu nữ tử tướng
mạo quá mức xấu xí, sao vào được mắt bọn họ? Không vào được mắt, sao
lại lâu dài ở chung, phát hiện muội có ngàn lần hiền lành, vạn loại ưu
điểm?”
Hắn nói rất có đạo lý, đáng tiếccảnh giới ta theo đuổi chính là không có người cần, vì thế cười nói:“Nhân duyên thiên định, gả không
được thì không gả, ta không bắt buộc.”
“Toàn nói lời ngốc” Nam Cung Minh nhẹ nhàng ngồi ở bên người ta, dùng ngón tay mảnh mai của hắn vuốt mái tóc dài của ta, chần chờ một lát,
xoa hai gò má đầy hồng ban, chăm chú nhìn hồi lâu, thương tiếc an ủi
nói,“Lạc nhi không sợ, nếu nam nhân sau này thực không có ánh mắt,
chướng mắt muội cũng tốt, ca ca sẽ sủng muội cả đời.”
Thanh âm của hắn thành khẩn không có nửa điểm miễn cưỡng. Làm cho
lòng ta truyền đến từng trận cảm động, thấp giọng hỏi:“Ngươi không chê
ta xấu?”
“Muội không xấu.” Nam Cung Minh trả lời rõ ràng, lại thấy ta cẩn thận nhìn hắn, vội vàng trở lại cầm lấy cuốn [Phong tình các nước ] trên mặt bàn bị ta tỉ mỉ dùng bìa của [ Đạo Đức Kinh ] bao lại khẳng định
nói,“Ta biết muội rất tốt.”
Ta có điểm áy náy:“Nhấc tay chi lao thôi.”
“Cha ta rất ghét ta xem tạp thư loạn thất bát tao, nếu là bị người
khác phát hiện báo cho người hay, lại bị mắng.” Nam Cung Minh thở dài
thật sâu, bỗng nhiên lại thay đổi biểu tình vui vẻ, động viên ta
nói,“Chúng ta đều đừng nghĩ mấy chuyện khổ sở, nói chuyện thú vị đi, lần trước muội tìm cuốn[ A Lê cũng ra biển ] cho ta đọc thật sự rất thú vị! Bên trong nói phía tây trung thổ ở trên đại lục có những thú vật khác
thường, mình giống như trâu, đầu giống như huơu, hai chân ốm giống hạc,
cao tới hơn mười trượng, trên người sáng lạn đầy vân, tính tình ôn nhu
hiền lành, có sừng nhưng không đánh nhau. Chắc là kỳ lân trong truyền
thuyết!”
Là hươu cao cổ……
Nam Cung Minh tiếp tục nói:“Nghe nói nơi đó còn có loại chim kì lạ,
thân cao mấy trượng, có cánh không bay, lại có thể ngày đi ngàn dặm.
muội nói nó có thể là đại bàng hay không?”
Là đà điểu……
Ta lúc này tâm tình rất tốt, liền hùa theo hắn nói:“Mới trước đây ở
trấn trên, từng có một người du hành nói cho ta biết, cực nam có tiểu
đảo do băng tuyết hóa thành, ở đó có loài chim to hai màu đen trắng, đi
đường lúc lắc lúc lắc, cũng không biết bay, bọn chúng con mái đẻ trứng,
con trống ấp trứng, sống chung thành bầy chống lạnh, có thể mấy tháng
không ăn cơm. Ta nghĩ đại khái là hắn tự nghĩ ra đi ra dụ đứa nhỏ, những chuyệ trên sách viết cũng không nhất định có thể tin được, cư nhiên còn nói có người cổ dài đến nửa trượng, như vậy không phải là yêu quái
sao?”
Nam Cung Minh lắc đầu nói:“Không tận mắt thấy qua sao biết thật giả, có lẽ thực sự có người cổ dài nửa trượng thì sao?”
Ta cười nói:“Tương lai tự mình đi nhìn xem, sẽ biết.”
Nam Cung Minh lại cúi đầu xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên bản bộ dáng đứng đắn tiểu đại nhân, có nề nếp nói:“Ta là con trai độc
nhất của Nam Cung thế gia, phụ thân ký thác rất lớn hy vọng ở trên người ta, tương lai phải kế thừa gia nghiệp. Đọc sách thấy chuyện thú vị này
nọ cười cười liền thôi, nam nhân đại trượng phu trách nhiệm là lớn nhất, ta phải lấy gia nghiệp làm trọng, không thể vì tự thân tùy hứng mà hỏng việc. Nếu không…… Phụ thân sẽ càng thất vọng ……”
Thấy hắn thu thập sách vở, sắp rời đi, ta “vô tình” Nói:“Ngươi là con trai độc nhất của Hoán chủ tử, là huyết mạch duy nhất, hắn đối với
ngươi cũng quá nghiêm khắc rồi? Nông dân nhà chúng ta tựa hồ cũng không
khổ như vậy a.”
“Phụ thân trước kia không phải như thế.” Nam Cung Minh dừng lại, cười trả lời,“Là ta còn chưa đủ cố gắng, làm không tốt, không thể hoàn thành kỳ vọng của người, cho nên người mới nổi giận. Chỉ cần ta sau này tiếp
tục chăm chỉ luyện võ thật sự, đem Nam Cung thế gia phát dương quang
đại, người nhất định sẽ một lần nữa đối tốt với ta.”
Sự thiện lương của hắn làm cho ta không biết nói cái gì cho phải.
“Còn nữa,” Nam Cung Minh khẳng định bổ sung,“Lão thái thái của ta
từng nói, chỉ cần dụng tâm đối tốt với một người, giọt thủy thạch mặc,
hắn nhất định sẽ cảm nhận được tâm ý .”
Sau khi nói xong, hắn phất tay cáo biệt ta, ôm sách vội vàng chạy,
chạy một nửa lại quay đầu dặn dò:“Muội
nhất định phải nhớ uống thuốc,
nếu ngại thuốc đắng, bên cạnh có toan tảo cao.”
Giữa ánh mặt trời màu vàng chính ngọ, hắn mặc y phục trắng lăng không lướt đi, tao nhã thi triển khinh công, rất nhanh liền biến mất ở bên
kia tường.
Ta cầm lấy toan tảo cao nhẹ nhàng cắn một ngụm, nhìn ra xa ngoài cửa
sổ, có con thiên nga bị cắt cánh, cẩm y ngọc thực, bộ dạng nở nang mỹ
mạo, đang nghểnh cổ ngẩng đầu, vĩnh viễn gào thét bay không đến trời
xanh.
……
Tháng trước, Nam Cung Hoán đem tất cả các đệ tử thân truyền nhốt vào
thạch thất sau núi, cưỡng chế bọn họ thanh tâm quả dục, ở bên trong tu
hành nội công, nghiên cứu chiêu thức, Thạch Thạch tuổi nhỏ nhất, nhưng
cũng là người học thành xuất quan nhanh nhất.
Sau khi hắn đi ra liền vội vàng chạy đến Tàng Thư Các xem ta, còn ôm một đống quần áo rách nhờ vá lại.
Ta không mang cái khăn che mặt, đành phải bụm mặt che che dấu dấu.
Hắn kéo tay của ta ra, cười nói:“Ngươi cái nha đầu kia, mới hơn 2 tháng không gặp, càng ngày càng cổ……”
Chữ “quái” chưa nói xong, quần áo cầm trong tay rớt hết xuống đất.
Ta bỏ tay hắn ra, thối lui ra sau trốn vào chỗ tối:“Này…… là do ta bị bệnh.”
“Ngươi làm cái quỷ gì?!” Thạch Thạch trợn mắt há hốc mồm hồi lâu, rốt cục bạo phát, hắn một tay kéo ta tới cửa sổ, dưới ánh mặt trời, nắm mặt xem trái xem phải, lại chà xát vài cái, khẩn trương hỏi,“Đã đi đại phu
chưa? Bệnh này có thể bị nặng hơn không? Rớt nhiều da như vậy, tương
lai…… Tương lai mặt có thể hay không rớt xuống? Ta đi lôi đại phu đến
cho ngươi!”
Hắn vội vàng xoay người bước đi, thiếu chút nữa đụng ngã cái bàn.
“Không có việc gì! Ngươi đừng kích động, Minh thiếu chủ đã mời đại
phu xem qua, là hoa đào tiển, không có gì đáng ngại, chỉ xấu một chút
thôi!” Ta chạy nhanh giữ chặt hắn lại, đem đủ loại chẩn đoán của đại phu nói một lần, sau đó nói tiếp,“Đại phu cũng có thể lôi sao? Ngươi cho là bắt phạm nhân a? Thật sự là Thạch Thạch ngốc.”
Thạch Thạch hồ nghi sờ soạng mặt của ta nửa ngày rồi hỏi:“Thực không
có việc gì? Tương lai sẽ không tổn thương nội tạng hay ho ra máu cái gì
chứ?”
“Ta phi! Ngươi là đồ quạ đen, nghĩ đến đâu vậy!” Ta tức giận đến nhảy dựng lên, gõ vào đầu hắn mấy cái.
Thạch Thạch không né không tránh, cũng không nổi giận, chỉ lo lắng nhìn ta, sau đó đi ra.
Ta nghĩ đến việc này cứ như vậy là xong.
Không ngờ rằng, chạng vạng ngày đó, danh y kia trước bị mời đến xem
bệnh cho ta, lại bị áp lại đây một lần, thấy cùng một bệnh nhân, tức
giận đến thiếu chút nữa hộc máu, nề hà khí thế bức người của Nam Cung
gia, nắm đấm của Thạch Thạch uy hiếp lợi hại, đành phải nhẫn nại, thuật
lại bệnh tình một lần nữa, ngàn cam vạn đoan bệnh này không tổn hại tánh mạng, mới bị thưởng năm mươi lượng bạc cho chạy đi.
Thạch Thạch vẫn là lo lắng, lại lấy sách thuốc ở Tàng Thư Các từ đầu
nhìn đến đuôi, đối ta không hề dị thường mạch tướng cảm thấy thật phức
tạp, thường thường hỏi ta đầu có đau hay không? Trên mặt ngứa hay không
linh tinh đủ vấn đề, không chừa chỗ nào, tra đến tột cùng.
Trí nhớ của hắn rất tốt, không tốn bao lâu, hơn hai mươi cuốn sách
thuốc liền thuộc làu, trừ bỏ không có kinh nghiệm thực tiễn, tri thức
thành thạo đến độ sắp có thể đi hiệu thuốc bắc ngồi chẩn bệnh .
Thật vất vả chờ Thạch Thạch xác nhận danh y không phải lang băm, bệnh này là hoa đào tiển không có lầm, đã qua một tháng, ta rốt cục được
giải thoát……
Cái kế tiếp chờ đợi ta là các loại phương thuốc nổi danh, bởi vì quá
khó uống, ta lén đổ vài lần, không nghĩ tới đổ thuốc không tốt, bị phát
hiện, tức giận khiến hắn mắng to ta là đồ ngu xuẩn ngu ngốc, sau đó mỗi
ngày tự mình tọa trấn, tự tay bốc thuốc ngao dược, sau đó chính mắt nhìn chằm chằm ta uống xong mới đi.
Uống xong liền thưởng cho mứt quả, uống không xong liền bạo lực buộc uống……
Ta nghĩ đổ thuốc thì khó, uống thì nước mắt đều nhanh ứa ra, đành
phải cầu xin tha thứ:“Đại ca…… Ta không cần trị bệnh được không?”
Thạch Thạch phụng phịu, ngồi ở trên bàn gõ gõ cây thước, nhìn chằm
chằm chén thuốc, lộ ra thanh âm âm trầm nhe răng nanh hù dọa nói:“Không
được, đừng cho là ta mềm lòng, lần này lại để cho ta phát hiện ngươi lén đổi thuốc thành nước đường, liền khẻ tay ngươi! Đập nát mới thôi!”
Ta bi phẫn kêu lên:“Không cần phải như vậy! Ngươi chê ta khó coi, liền quay đầu đi, không nhìn tốt lắm!”
“Ai chê ngươi khó coi?!” Thạch Thạch rống so với ta còn lớn hơn, thước ở trên bàn thật mạnh vang lên một tiếng.
Ta sợ tới mức rụt cổ:“Bây giờ mọi người đều nói ta là xú nha đầu……”
“Xấu cái rắm! Xấu hơn nữa có thể so sánh lúc ngươi không có răng cửa
sao? Ta khi đó cũng chưa chê ngươi khó coi, bọn họ dám nói?!” Thạch
Thạch nhảy dựng lên, giận tím mặt,“Đừng nói ngươi bây giờ không xấu, cho dù xấu! Bọn họ cũng không tư cách giống ta gọi xú nha đầu? Không muốn
sống nữa sao? Kể tên ra! Lão tử chút nữa sẽ đi thu thập cả đám!”
Hắc vệ thật sự là cái chỗ dạy hư, đứa nhỏ này càng ngày càng bá đạo ……
Ta sợ hắn làm bậy, nhanh chóng ngoan ngoãn uống hết chén thuốc, ăn
miếng mứt quả rồi nói:“Bọn họ ngoài miệng chưa nói, ta đoán mà thôi.”
Thạch Thạch hơi bình tĩnh lại, ỷ vào thân cao tiếp tục sờ mặt của
ta:“Đừng miên man suy nghĩ, bất quá trên mặt thêm vài cái điểm đỏ, cũng
không phải hỏng mặt, có cái gì phải vội vàng? Xem lâu còn cảm thấy màu
đỏ thực thuận mắt, nếu không phải sợ bệnh này sẽ ngứa làm khó chịu, lan
ra đến toàn thân, ta mới lười ép ngươi uống thuốc.”
Mấy cái điểm đỏ do ta tự tạo, ta chột dạ không thể đối mặt sự quan
tâm của hắn, đành phải dời tầm mắt sang chỗ khác nhỏ giọng nói:“Uống
cũng không hết, đại khái vẫn như vậy .”
“Thật sự còn phải tìm biện pháp khác,” Thạch Thạch bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, thấp giọng hỏi,“Ngươi khó chịu như vậy, không phải bởi vì
sợ hủy dung gả không được thôi?”
Hắn nghĩ như thế nào mà ra được chuyện này? Ta đúng là sờ hòa thượng ko thấy tóc, thực ngạc nhiên.
Thạch Thạch nhìn ta một hồi, thanh âm càng lúc càng nhỏ:“Đừng lo
lắng, nếu ngươi thật sự cả đời như vậy , ta…… lời hứa của cha ta trước
kia vẫn hữu hiệu .”
Cha hắn hứa hẹn cái gì? Đầu óc ta một mảnh mơ hồ, càng ngạc nhiên.
“Ta nói chuyện giữ lời!” Thạch Thạch tựa hồ có chút quẫn bách, nhanh
chóng thu hồi cái bát, đầu cũng không quay lại nhìn ta chạy đi mất.
Ta chống khuỷu tay, trầm tư hồi lâu, rốt cục nhớ tới cha hắn trước
kia có nói qua “Nếu là Lạc Nhi bị hủy dung gả không được, liền để cho
Thạch Thạch của nhà ta cưới nàng làm vợ đi.”
“Phốc –” Nhớ tới bộ dáng không được tự nhiên của hắn vừa rồi, ta cười ôm bụng, nằm úp sấp trên giường lăn lộn. Ước chừng cười non nửa cái
canh giờ sau, lấy một miếng mứt quả bỏ vào miệng.
Bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh cũng có chút khoái hoạt.
Ngày lại qua ngày, năm lại một năm, trăm hoa nở lại tàn, tàn xong lại nở, đảo mắt mấy năm đã qua.
Năm nay, Lâm Lạc Nhi mười ba tuổi, dung nhan như con bướm vừa ra khỏi kén, rốt cục mở ra đôi cánh xinh đẹp, trừ dáng người mềm mại còn hơi
gầy một chút, tay mượt như nhung, mềm mại nõn nà, xảo tiếu thiến hề, đôi mắt đẹp linh động, đã là phong tư tuyệt thế, diễm quan thiên hạ.
Năm nay, Lí Thạch Thạch mười ba tuổi, vũ chước chi năm*. Phụng mệnh
Nam Cung thế gia, theo hắc vệ tấn công Thiên Ưng Bảo, còn tuổi nhỏ nhưng lại cưỡi một con ngựa cầm trong tay Cửu Hoàn Đại Khảm Đao 84 cân, chỉ
dùng 7 chiêu chém đầu Bảo chủ, giết địch tổng cộng 24 người, một trận
chiến thành danh.
Cũng năm nay, Nam Cung Minh mười bảy tuổi, vũ tượng chi năm*. Đượcc
Nam Cung Hoán phái chưởng quản đường thủy Giang Nam Giang Bắc, chỉ trong một năm liền đem đường thủy dẫn đến Bắc Cương, làm người ôn nhuận như
ngọc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại thêm võ nghệ cao siêu, tinh
thông cầm kỳ thư họa. Vô số giang hồ nữ nhi phương tâm ám hứa, trải qua
trên đường, trịch quả doanh xe, lại có thể giữ mình trong sạch, không
phong lưu làm việc xấu, được công nhận đệ nhất công tử thế gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com