Vẻ mặt của hắn không phải của người hay nói giỡn, cũng không phải
đang đùa giỡn, rất giống một người có niềm đam mê nào đó, mừng như điên
khi phát hiện ra một tác phẩm nghệ thuật hiếm thấy.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, tinh tế nhu nhu, lướt qua những chỗ mẫn
cảm, thường thường dùng sức niết mấy cái, khoái cảm và run sợ từng trận
đánh úp lại, cũng khiến cho ta rốt cục có điểm hiểu được Lạc nhi trong
nguyên tác vì sao khó có thể chống cự hoan ái dụ hoặc.
Bàn tay vàng của tác giả nguyên tác cho Lâm Lạc Nhi mỹ mạo tuyệt sắc, cũng cho nàng một thân thể cực độ mẫn cảm. Vô luận thủ đoạn là bạo
ngược hay nhu tình, đều có thể dễ dàng gây cho nàng dục vọng nguyên thủy mãnh liệt, so với người bình thường càng mãnh liệt khoái cảm và dục
vọng, đây mới là hung thủ chân chính khiến cho nàng lâm vào mâu thuẫn
giãy dụa giữa thiên đường và địa ngục, hơi chút đã bị dụ dỗ, cũng rất dễ dàng thỏa hiệp với đám cầm thú, ỡm ờ thần phục dưới thân bọn họ.
“Không, ta không phải loại nữ nhân như vậy.” Ta khàn khàn giải thích.
“Thử xem liền biết.” Long cầm thú thô bạo lập tức đè ta dưới thân,
cởi bỏ đai lưng. Phất tay một cái, đèn lưu ly vụt tắt, hắn ôn nhu một
lát sau, lại nói,“Dưới ánh trăng nhìn ngươi, thật sự là tuyệt sắc mỹ
nhân.”
Đôi tay lạnh lẽo của hắn xâm nhập vào trong y phục, mang đến từng
trận hàn ý, đặt lên hai quả đào chưa phát dục hoàn toàn của ta, sau đó
một tay nắm nắm, thưởng thức một lát sau, nhẹ nhàng hàm trụ phần đỉnh,
dùng đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng phác họa, đột nhiên lại cắn một chút.
Mãnh liệt kích thích làm cho ta trợn to mắt, hét rầm lên, giãy dụa muốn nhảy dựng.
Long cầm thú lại thuận thế đem ta xoay qua, phía sau lưng bị cố định
chặt chẽ ở trên bàn, vòng tay rút nút thắt của cái yếm ra. Dùng ngữ khí
trào phúng cười nói:“Tiểu ngoạn ý*, tiếng kêu cũng thật mất hồn, cao lên một chút, lãng thêm một chút, ta sợ người khác nghe được không đủ rõ
ràng.”
“Ngươi là cầm thú! Ngươi không biết xấu hổ!” Ta gấp đến độ đã quên
bản chất của hắn, lại nói ra điều mà mọi người đều biết là kẻ ngốc mới
nói.
Long cầm thú quả nhiên thật cao hứng, hơn nữa càng hưng phấn hơn.
Ta có thể cảm nhận được thứ gì đó như lửa nóng vượt xa người thường đang chạm vào mông, ma sát , rục rịch.
“Ngoan ngoãn , đừng làm cho gia lấy roi quất ngươi.” Long cầm thú đại khái cảm thấy ta giãy dụa dữ dội, liền hung hăng đánh vào mông ta một
cái, còn muốn tìm cọng dây thừng hoặc mảnh vải đem hai tay ta trói lại
tiếp tục tùy ý bày bố.
Con thỏ nóng nảy cũng còn muốn cắn người , nỗi sợ hãi của ta đến cực
hạn, rốt cục hóa thành lửa giận khôn cùng, thừa dịp hắn tìm dây để trói
người, vươn tay sờ loạn chung quanh, tìm kiếm hung khí có thể dùng.
Thật may mắn số ta chưa tận, trên án thượng cách đó không xa là lư
hương thờ phụng văn thần, ta lôi lôi kéo kéo, cảm thấy nó phi thường
nặng, dùng toàn bộ khí lực cũng không nhất định có thể đánh cầm thú bất
tỉnh, liền nắm một tay đầy bụi trong lư hương, đến khi cầm thú đến gần
chuẩn bị trói ta, hung hăng hướng ánh mắt hắn phất tay.
Long cầm thú không ngờ ta có gan phản kháng, không hề đề phòng, bị phủ một đầu mặt đầy bụi bậm, buông tay ra dụi mắt.
Ta nhanh chóng nhảy xuống cái bàn, dùng hết khí lực toàn thân phá cửa sổ, phi thân nhảy vào trong hồ. Bằng kỹ năng bơi mới trước đây cố gắng
rèn luyện, giống một con cá bình thường nhanh chóng lẻn vào đáy nước,
nhanh nhanh bơi về phía bờ bên kia.
Long cầm thú đại khái là tự biết bộ dáng mình chật vật, ngượng ngùng
gọi người, lấy thân phận của hắn cũng không thể tự mình xuống nước đuổi
theo ta, cho nên ta thoát thân thực thuận lợi, đến bên bờ chỗ không
người, vội vàng túm áo che kĩ, điên cuồng hướng về phòng, thấy mỹ nhân
cùng phòng dự tiệc chưa về, nhanh chóng lung tung đổi hai bộ quần áo,
cầm lấy cái bao nhỏ dùng trốn chạy khẩn cấp.
Mỗi buổi tối, Hồ đại thúc đều sẽ đem rác rưởi xuống núi, chỉ cần ta
hành động mau lẹ, trước khi sự việc bại lộ dùng lời ngon tiếng ngọt nịnh Hồ đại thúc một chút, tùy tiện bịa cái lý do muốn đi xuống núi tìm trạm dịch để gởi đồ cho thiếu chủ, là có thể đi theo rời đi, chờ nửa đường
nhân lúc thần không biết quỷ không hay trốn đi, theo con đường đã định
ra từ sớm, suốt đêm đi đến Hồng Diệp trấn, lợi dụng thuật dịch dung hoá
trang thành bà lão, sáng sớm ngày mai mướn thuyền rời đi, trên đường rời thuyền thay ngựa, dịch dung thay đổi vài lần.
Dù sao hình dung lớn nhất về ta ở Nam Cung thế gia chính là tiểu nha
đầu trên mặt đầy hồng ban, ngũ quan không quá nổi bật, chỉ cần ta tẩy đi hồng ban, đổi thành kiểu dịch dung khác, bọn họ cho dù muốn vẽ chân
dung để truy nã, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Đến lúc vẽ chân dung xong, ta đã kịp thay đổi
gương mặt, chạy đi vài trăm dặm rồi.
Đi, chạy nhanh đi, cái gì cũng không đụng !
Đang chuẩn bị xuất môn, ta nhìn thấy cái hòm thiết đặt ở góc phòng kia, không khỏi dừng bước.
Trong hòm thiết là tiền Thạch Thạch bán nhà, di vật của cha mẹ, còn
có toàn bộ tiền công của hắn làm hắc vệ ở Nam Cung thế gia dành dụm
được……
Cái chìa khóa ở chỗ ta.
Nếu ta đi mất, vật phẩm lưu lại của nô tỳ bỏ trốn, không bị quản sự lấy đi, cũng sẽ bị Nam Cung thế gia tịch thu.
Nếu nơi này chỉ là một phần gia sản của Thạch Thạch, thật ra ta có
thể ngoan tâm vứt bỏ. Nhưng trong này là toàn bộ gia sản của Thạch
Thạch, là tiền hắn tân tân khổ khổ bán mạng nhiều năm như vậy để dành
lập nghiệp, cưới vợ, chẳng lẽ ta thật sự có thể không quan tâm, phản bội lòng tin của hắn đối ta, đem toàn bộ tiền của hắn quăng xuống hố?
Làm người có thể không có lương tâm, nhưng không thể quá không có lương tâm.
Ta cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi, mở hòm ra, đem bên trong gì đó đều
lấy ra, gói vào một cái bọc nhỏ, vội vàng chạy tới giao cho huynh đệ
trong hắc vệ của hắn.
Các huynh đệ của hắn rất ngạc nhiên, cười xấu xa hỏi:“Lạc nhi muội
muội, ngươi là đến đưa đồ cưới hở? Có lời nhắn cho Thạch Thạch đại ca [
tiểu đệ ] hay không?”
Ta biết thời gian không nhiều, mặc kệ bọn họ ba hoa, vội vàng hướng
chỗ người gác cổng mà đi, lại phát hiện Hồ đại thúc đã vừa mới đi khỏi
rồi, ta vội vàng nói khách sáo vài lời với người gác cổng rồi đuổi theo.
Không ngờ, trong vườn bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng, Tiếng hô “Giới
nghiêm” nổi lên bốn phía, đại đội thị vệ chen chúc mà ra, chung quanh
tìm tòi, cũng bao vây toàn bộ lối ra.
Ta biết không còn kịp rồi, xụi lơ, lạnh run.
Đám phó dịch rôm rả nghị luận, không bao lâu, Vương tổng quản liền
mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười đi đến trước mặt ta, thản
nhiên nói:“Lạc nhi cô nương, theo ta đi gặp Hoán chủ tử.”
Ta nhìn nhìn đám thị vệ như lang như hổ kia, chỉ có thể bị hai cái bà tử thô to áp giải, hướng đến Vãn Phong Lâu.
Trong Vãn Phong Lâu là một mảnh bình thản, lả lướt ti trúc xen lẫn
từng trận tiếng cười, trong không khí có chứa mùi rượu say lòng người,
mấy khỏa dạ minh châu treo cao, dưới ánh sáng thản nhiên nhu hòa có mỹ
nhân mặc hồng sa khởi vũ. Long cầm thú đã thay đổi y phục, đang được
chúng mĩ vờn quanh, cùng đại cầm thú uống rượu mua vui, thấy ta bị áp
tiến vào, chỉ mỉm cười.
Đại cầm thú ngay cả đầu cũng không nâng, chỉ xoay xoay chiếc nhẫn
ngọc bích trên tay, sau đó cười lạnh nói:“Ngươi đó là nha đầu tên Lạc
nhi? Thật to gan, dám đắc tội An Nhạc Hầu gia? Súc sinh không có mắt như thế, còn mang vào đây làm cái gì? Trực tiếp tha đi ra ngoài đánh chết
xong việc!”
Trong thế giới của quyền lực.
Súc sinh muốn xâm phạm ta, ta nên ngoan ngoãn nằm xuống hảo hảo chờ
xâm phạm, nếu có chút phản kháng, đó là súc sinh trong mắt của đám súc
sinh chết tiệt.
Trong lòng ta lạnh lẽo không còn cảm thấy sợ hãi nữa, thầm nghĩ muốn cuồng tiếu.
“Bất quá là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện,” An Nhạc Hầu gia chậm rãi mở miệng cầu tình,“Đứa nhỏ này ta thật thích, không bằng hướng bạn
tốt cầu cái tình, kêu hắn bỏ thứ yêu thích đưa ta đi.”
Nam Cung Hoán cũng không để ý, tùy tiện gật đầu:“Hầu gia nói khách
khí? Loại xú nha đầu này được ngươi ưu ái, là phúc khí nàng tam sinh đã
tu luyện được, nếu ngươi thích liền đem đi.” Sau đó lại phân phó ta về
sau phải hảo phụng dưỡng Hầu gia, không thể bướng bỉnh chọc hắn tức
giận.
Tổng quản đem giấy bán mình giao ra, ta liền bị hai cầm thú vòng vo trao đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com