Loại tiết mục ‘nhị nam tranh nhất nữ’ này còn có thể cẩu huyết hơn nữa hay không?
“Bình tĩnh a bình tĩnh! Mọi người đều là
người văn minh, đánh đánh giết giết thật không tốt, có chuyện gì có thể
ngồi xuống từ từ nói chuyện, chúng ta thương lượng thương lượng, không
nên giơ đao động thương……” Ta cố lấy dũng khí, kiên trì, ý đồ khuyên
giải, nhưng mà đối mặt vẻ tươi cười bảo trì không thay đổi Nam Cung
Minh, càng khuyên càng không tự tin, càng khuyên càng chột dạ.
Nam Cung Minh đem ta cẩn thận đánh giá một phen, tầm mắt đứng ở bả
vai, trành hồi lâu, cuối cùng cúi đầu, thật dài thở dài, bình thản
nói:“Lạc nhi muội muội, ngươi trước chỉnh quần áo, sau đó theo ta trở
về.”
Ta cúi đầu, thế này mới phát hiện vừa nãy bị Long cầm thú sỗ sàng,
quần áo hở ra hơn phân nửa, lúc mặc vào lại vội vàng gấp gáp, dây lưng
không cột chắc, nay đã muốn buông ra, lộ ra nửa bả vai, mặt trên là
nhiều điểm màu đỏ do bị hôn và bị cắn, giày thêu dưới chân lúc Thạch
Thạch ôm bỏ chạy đã đánh mất một cái, lộ ra bàn chân tuyết trắng, mặt
trên còn vướng một mảnh váy trong. Búi tóc trên đầu sớm hỗn độn, tinh
mịn tóc dài rời rạc bay bay trên vai, hơn nữa gấp đi ra một đầu mồ hôi
lạnh, loại cảm giác này, tựa hồ…… Có điểm không ổn……
Thạch Thạch bay nhanh nhìn lướt qua hôn ngân trên vai, không hé răng, chính là bình tĩnh.
Nam Cung Minh sắc mặt cũng không đẹp chút nào.
Loại không khí này kỳ diệu lại quỷ dị, ta kinh ngộ, bọn họ sẽ không
cho rằng ta cùng Long cầm thú vừa mới mây mưa thất thường đi?!
Ta quyết định thật nhanh chóng đem áo kéo trở về, vừa định cởi ra đai lưng thắt lại, lại phát hiện hai người đứng ở bên cạnh ánh mắt càng
quái, Thạch Thạch còn nuốt nước miếng hai cái, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Ta bỗng nhiên nhớ tới, loại hành vi cởi đai lưng trước mặt nam nhân
này, tương đương ở hiện đại đứng trước công chúng cởi váy, cực có ý câu
dẫn, huống chi là cổ đại, phương diện nào đó tương đối bảo thủ……
Thạch Thạch cầm lấy ta không buông tay.
Ta xấu hổ cầm đai lưng đứng ở nơi đó, cởi cũng không phải, không cởi cũng không được.
Gió đêm thổi qua, thật lạnh……
Ước chừng qua nửa khắc, Thạch Thạch trừng mắt nhìn Nam Cung Minh liếc một cái, nhanh chóng lột mảnh vải cột trên vỏ đao, hoang mang rối loạn
đem ta ba vòng trong ba vòng ngoài cột lại, sau đó hung hăng thắt hai
cái gút, lực đạo mãnh liệt, thiếu chút nữa cắt đứt thắt lưng của ta.
“Má ơi! Ngu ngốc, nhẹ chút, ai da ai da, ngươi cho là đang cột bao
tải a……” Ta đau đến nước mắt đều nhanh rớt ra, cúi đầu nhìn xem thắt
lưng của mình, ít nhất nhỏ đi hai tấc.
“Tổng so với bị người khác nhìn tốt!” Thạch Thạch không đầu óc lại
đưa tay đến bên hông ta, muốn cởi ra thắt lại, ta nhanh chóng một cái
tát phủi móng vuốt ngốc của hắn ra.
Nam Cung Minh lạnh lùng nhìn chúng ta, nhẹ nhàng khụ một tiếng:“Các ngươi cảm tình thật không sai.”
Thạch Thạch nhếch môi, lộ ra răng khểnh, thị uy giống như nói:“Đúng vậy.”
Ta vụng trộm dùng sức ở phía sau lưng hắn nhéo một cái, làm cho hắn câm miệng – lúc này sao có thể kích thích cầm thú?
Thạch Thạch hơi hơi xoay thắt lưng, quay đầu nhìn ta, tràn đầy lên án.
Ta không rảnh cùng hắn “Mặt mày đưa tình”, chỉ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Nam Cung Minh.
Nam Cung Minh lần thứ hai thở dài:“Lạc nhi muội muội, ta trước kia
vẫn cho rằng chỉ cần so với người khác càng cố gắng, tổng có thể hóa
giải ý chí sắt đá, nhưng mà ta phát hiện bản thân sai lầm rồi. Cho dù có thể nước chảy đá mòn, lòng người vẫn là không thay đổi được, chán ghét
một người đến cùng vẫn là chán ghét.”
“Ta không chán ghét ngươi!” Ta vội vàng giải thích.
Nam Cung Minh nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nở nụ cười:“Nhưng mà ta mong muốn không chỉ là không chán ghét.”
“Đó là ngươi tham.” Thạch Thạch không hề cố kỵ kích thích đối phương.
Nam Cung Minh đem tầm mắt chậm rãi chuyển hướng về phía hắn.
Ta lại đánh Thạch Thạch một cái tát, hổn hển nói:“Ngươi bớt tranh cãi được không?”
“Hứ, thì tính sao?” Thạch Thạch buông ra thắt lưng của ta, cười lạnh
nói,“Hắn vì hôm nay chủ mưu đã lâu, thậm chí cấu kết ma giáo, chẳng lẽ
bớt tranh cãi sẽ tha ta một mạng sao?”
Nam Cung Minh trả lời thật nhã nhặn:“Lạc nhi muội muội, Nam Cung thế
gia đuổi giết phản đồ tận hết sức lực, tương lai lại cùng ngươi bồi
tội.”
Ta tức giận đến khóe mắt rút gân, nếu Thạch Thạch đã chết, đòi hắn bồi tội có ích lợi gì?
Tay của Thạch Thạch chậm rãi dời về bên hông, trong miệng hỏi lại:“Ngươi làm sao biết ta sẽ đi Vô Thường Lâu ?”
“Trăm vạn trọng thưởng, tất có dũng phu,” Nam Cung Minh trả lời thật
sự thành khẩn thẳng thắn,“Nhưng An Nhạc Hầu ít đi lại trên giang hồ, võ
nghệ không tinh, xuất môn phải mang theo xa mã hộ vệ, cho nên đội ngũ
khổng lồ, hành động thong thả, ta thu được tin tức sau liền đi đường
thủy, đáng tiếc vẫn không cướp được tiên cơ.”
Nam Cung thế gia cùng An Nhạc Hầu phủ bên trong đều có thám tử của nhau, được đến tin tức cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng mà, tin tức của An Nhạc Hầu lại là từ đâu mà đến?
Chưa kịp suy nghĩ kĩ, Thạch Thạch hai tay vừa lật, lấy ra một phen
chủy thủ dài ba tấc, giống như dã lang hướng Nam Cung Minh đánh bất ngờ, hắn nói bản thân không am hiểu binh khí ngắn, nay chủy thủ phiên vũ,
một tấc ngắn là một tấc nguy hiểm, bên người vật lộn, nhưng lại cũng là
thuần thục dị thường.
Nam Cung Minh thở dài lần thứ ba, thân hình khẽ nhúc nhích, Thu Thủy
kiếm trong tay xuất ra, trong bóng đêm nhiều điểm kiếm khí như đầy trời
hoa rơi ở không trung phi vũ, xinh đẹp nhưng dấu diếm sát khí.
Ta thấy không rõ động tác của bọn họ, chỉ thấy hai thân ảnh một đen
một xanh đánh giáp lá cà, Thạch Thạch tựa hồ cố hết sức áp sát, Nam Cung Minh lại nhẹ nhàng rớt ra khoảng cách, lưỡi dao ở không trung thường
thường chạm ra mấy đóa hỏa hoa sáng lạn, còn chưa có thấy rõ, liền giây
lát rồi biến mất, theo sau lại xuất hiện ở một chỗ khác cách đó hơn mười thước.
Dùng vũ khí ngắn đánh lâu dài, chung quy là Thạch Thạch rơi xuống hạ
phong, ta dần dần thấy được hắn trốn trái tránh phải, tựa hồ có chút cố
hết sức. Mà kiếm của Nam Cung Minh vẫn là nhanh như vậy, không có lưu
tình một chút đường sống.
Tim đập như muốn nhảy đến cổ họng, hô hấp đã sắp không thông. Ta đưa
tay vào trong tay áo, lấy ra một cái bao giấy nhỏ chứa bột phấn, đó là
thuốc bột dịch dung hoa đào tiển của ta, từ lúc phát hiện nó cùng loại
công hiệu với hạt tiêu, ta liền ẩn dấu mấy bao trong người làm ‘bình xịt ngừa sói’.
Dù sao trốn không thoát, phải chết liền cùng chết đi.
“Dừng tay!” Mắt thấy Thạch Thạch càng lùi càng sau, động tác càng
thêm khó khăn rõ ràng. Ta biết hắn sắp thua, liền không để ý tánh mạng,
cúi đầu, quát to một tiếng, giống như một con bò phát điên nhằm phía đao quang kiếm ảnh, đánh bạc vận khí của chính mình.
Vận khí
của ta không sai.
Thạch Thạch nghe thấy tiếng hô, chủy thủ quỹ đạo xoay chuyển bay
nhanh, chỉ cắt qua góc tay áo của ta, Nam Cung Minh đầu tiên là sửng
sốt, sau đó vội vàng thu chiêu, trong tay liên miên không ngừng kiếm
quang vận chuyển mất linh, nhất thời đình trệ xuống dưới, thật giống như nhạc khúc hoa lệ bị một nốt sai tông.
Ta không kịp nghĩ kĩ, giấy bao trong tay vung lên, đầy đầu mãn não tung hướng Nam Cung Minh.
Nam Cung Minh đối ta vẫn chưa đề phòng, trên mặt dính vào bột phấn, đau đến hắn hô nhỏ một tiếng, rốt cuộc không thể nhìn thấy.
“Chạy mau!” Ta kéo Thạch Thạch bỏ chạy.
Thạch Thạch nhưng không có động, hắn giống như một thợ săn, trong tay chủy thủ chuyển, hướng Nam Cung Minh phác qua, hung hăng một đao hướng
trái tim hắn đâm tới!
Nam Cung Minh nhìn không thấy chung quanh, lại nghe tiếng gió, vội vàng đưa tay đón đỡ.
Chủy thủ sắc bén hung hăng sát quá tay phải hắn, đâm vào bả vai.
Nam Cung Minh bị thương lui về phía sau, Thạch Thạch rút đao lại đâm,
“Không cần!” Mắt thấy đứa nhỏ cùng nhau lớn lên sắp bỏ mạng đương
trường, động tác của ta so với lý trí xoay chuyển nhanh hơn, gắt gao ôm
lấy thắt lưng Thạch Thạch.
“Tránh ra!” Thạch Thạch hồng mắt trừng ta.
Ta lập tức kinh ngộ chính mình ở trong lúc đấu tranh sinh tử làm như
vậy là không đúng , nhưng lại không thể buông tay, chỉ vì sâu bên trong
tình cảm của ta đối Nam Cung Minh, luôn luôn một phần thật sâu tự trách
cùng áy náy. Làm nam 1 trong nguyên tác, nếu không có ta, ít nhất hắn có thể được đến trái tim của Lâm Lạc Nhi. Nay thiếu niên từng thuần khiết, si tình cái gì đều không có , lại như trước vì tránh không làm bị
thương ta mà dừng cơ hội giết chết đối thủ.
Ta không ngừng tính toán phải thoát đi hắn như thế nào, lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn hắn chết.
“Lạc nhi……” thanh âm của Nam Cung Minh giống như một con sói cô độc
bị thương, chỉ có vô tận đau đớn, đâm vào lòng ta đều đang bất an run
run.
Ta khẩn cầu nhìn Thạch Thạch, không ngừng lắc đầu.
Thạch Thạch do dự một lát.
Nam Cung Minh ôm miệng vết thương, gắng gượng mở mắt ra, hướng về
phía ta nhìn lần cuối cùng, nhanh chóng ẩn vào rừng cây, biến mất ở
trong bóng đêm.
“Lòng dạ đàn bà! Cứ cản trở!” Thạch Thạch hô hấp có điểm dồn dập, hắn nghiêng nghiêng dựa vào đại thụ, thở hổn hển một hồi lâu, mới oán hận
giáo huấn ta,“Có biết không thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng?!”
Ta tự biết làm sai, co quắp bất an nói:“Thực xin lỗi……”
“Nghe đây, ta không muốn chịu ân tình của nữ nhân, lại càng không
muốn nhận thủ đoạn thấp kém của giang hồ như thế này, lần sau có vũ khí, liền quang minh chính đại xử lý đám kia! Ngươi đừng lại vướng chân
vướng tay!” Thạch Thạch lại thở một hơi, bỗng nhiên lại nổi giận nữa,
một cái tát chụp lên đầu ta lại mắng:“Cái tên không đầu không đuôi này!
Cứ hướng chỗ đánh nhau mà lủi vào, muốn chết sao? Thực TMD ngu xuẩn! Lại có lần sau, lão tử…… Lão tử liền…… Đem ngươi ấn lên ghế hung hăng đánh
một chút! Đánh cho ngươi ba ngày không xuống giường được!”
Ta biết vâng lời, mặc cho quở trách, cũng ngoan ngoãn giơ tay thề, lần sau không dám.
“Đi.” Thạch Thạch thở đủ, mệnh lệnh nói.
Hắn không có lại cõng ta, chỉ giữ chặt tay của ta, tốc độ đi cũng không mau.
Ta nghĩ chắc hắn đã nổi giận.
Bỗng nhiên một bóng đen hiện lên trước mắt, là Thác Bạt Tuyệt Mệnh từ trong đám cây cối chui ra, trên người dính không ít máu tươi, tóc cũng
rối loạn rất nhiều. Hắn thấy chúng ta, phi thường vui sướng:“Lạc nhi,
Thạch Thạch, các ngươi không có việc gì đi?”
Trong lòng ta bỗng nhiên có cảm giác bất an khó hiểu, cảnh giác hỏi:“Ngươi đi đâu vậy ?”
“ Viện quân của Hầu phủ tới, ta bị bám trụ.” Thác Bạt Tuyệt Mệnh đem
tầm mắt theo Thạch Thạch chuyển tới trên người ta, lại trở nên có chút
ngơ ngác .
Nhớ tới Long cầm thú bỗng nhiên xuất hiện, nghĩ đến kẻ mật báo không
biết tên, nghĩ đến câu trả lời của Nam Cung Minh, nghĩ đến tâm tư hắn
đối với mình, ta không dám hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Đang muốn mở miệng hỏi lại, Thạch Thạch hung hăng nhéo ta một cái,
thoải mái mà cười nói:“Đại ca trở về vừa kịp lúc, thừa dịp Hầu phủ cùng
Ma giáo đánh cho hỗn loạn, chúng ta nhân cơ hội rời đi đi.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh vội vàng gật gật đầu, không dám lại nhìn ta, đi đằng trước mở đường.
Ta vì Thạch Thạch đối huynh đệ tín nhiệm vô điều kiện cảm thấy phi
thường buồn bực, nhưng cũng không thể mở miệng phản bác một cách rõ
ràng, liền đẩy lưng hắn một cái, muốn dùng hành động lặng lẽ nói cáo
trạng.
Không ngờ, thân mình chắc chắn như đá tảng của Thạch Thạch nhưng lại
hơi hơi lắc lư hai cái, trong lòng bàn tay ta truyền đến cảm giác ươn
ướt dinh dính, vội vàng rút tay lấy về nghe nghe, đó là mùi của máu……
“Ngươi……” Ta kinh hãi.
Thạch Thạch nhìn ta, nhìn xem Thác Bạt Tuyệt Mệnh, vươn ngón trỏ ở bên môi nhẹ nhàng điểm một chút, lắc đầu, tỏ vẻ trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com