Ta cuộn tròn ở trong chiếc chăn có viền lông, ôm bếp lò ấm áp dễ
chịu, thoải mái thích ý, thẳng đến từng trận đau đầu làm cho ý thức tỉnh táo lại, ta đạp chân hai lần, lấy chân đá chăn ra, cảm thấy trong không khí từng trận lạnh, làn da nổi lên nhiều điểm da gà. Có một đai sắt
giống như tay, kéo chân ta trở về, nhét vào trong chăn lại ôm cọ hai
lần.
Tóc dài hơi uốn bị thấm ướt bởi hơi sương rũ xuống, lạnh giá xẹt qua
chóp mũi. Ta do dự ba giây, chợt mở mắt ra, thấy mặt Thác Bạt Tuyệt Mệnh gần trong gang tấc, hắn dùng áo choàng viền lông cùng ngoại bào đem bao bọc ta ba tầng ngoại ba tầng thật kín, sau đó ôm vào trong ngực ngủ
say.
Ta rón ra rón rén muốn đạp chân ra bên ngoài, lại đạp lên hư không,
giày thêu rớt ra, trong khoảnh khắc, bụi cỏ phát ra thanh âm lay động.
Ta cương cứng thân mình cúi đầu nhìn lại, rốt cục phát hiện bản thân ở
trên đỉnh cây cổ thụ cao chọc trời, cách mặt đất mấy chục thước, bên
cạnh còn có cái tổ chim, bên trong mấy chích chim non ngó đầu nhìn tứ
phía nhìn không hoan nghênh khách, líu ríu không biết nghị luận cái gì.
Ta dùng sức bắt lấy áo choàng lông bảo trì cân bằng, Thác Bạt Tuyệt Mệnh hơi hơi mở mắt ra, rất là vui sướng ôm chặt ta ba phần:
“Ngươi tỉnh rồi?”
“Đây là ở đâu?” Thanh âm của ta khản lợi hại, hơn nữa đầu khó chịu,
lấy tay sờ soạng hai cái, phát hiện trên mặt quấn một tầng mảnh vải thật dày, đã được băng bó xử lý, nhưng như trước vẫn đau đến lợi hại.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh từ phía sau lấy ra cái hồ lô đưa cho ta:“Ngoại ô, đầu người bị đánh vỡ , đừng lộn xộn.”
Ta nhớ lại sự tình phát sinh trước khi hôn mê, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là phẫn nộ, quát hỏi: “Thạch Đầu đâu?”
Ánh trăng mềm mại khiến mặt Thác Bạt Tuyệt Mệnh phản chiếu thật rõ
ràng, làn da nguyên bản màu vàng lúa mạch tựa hồ bao phủ một tầng vầng
sáng màu hồng, hắn ngượng ngùng dụi dụi cái mũi, cúi đầu. Giây lát, lại
nhịn không được nhanh chóng nâng mắt, ngắm nhìn chăm chú sắc mặt (vẻ
đẹp) của ta, sau đó lại cúi xuống, như thế lặp lại ba bốn lần, chính là không đáp lời.
Nửa đêm không người, trăng cao gió lặng2, thật đẹp trai,
dáng người hắn rắn chắc, mang theo hương vị hỗn hợp của cỏ xanh cùng ánh mặt trời, ngũ quan tuấn tú, cười rộ lên có thể mị sát thiếu nữ ôm mộng
xuân trong thiên hạ. Không may, ta cố tình không hiểu phong tình kiều
diễm, kéo lỗ tai của suất ca4, lại dùng công phu sư tử rống bắn ra câu hỏi: “Thạch Đầu đâu?!”
2 Trăng cao gió lặng (gốc: nguyệt cao phong hắc)= tg vặn lại câu
Nguyệt hắc phong cao- có nghĩa là hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).Ở đây chỉ hoàn cảnh bình yên.
4 Suất ca: anh đẹp trai- Tại là Cổ đại nên M để nguyên hán việt.
Dây chuyền trên cổ Thác Bạt Tuyệt Mệnh hơi lay động, chim nhỏ bị sợ
hãi tách rời xa tổ, vài phiến lá cây phút chốc tiêu sái rơi xuống đất.
Ta thấy tên cầm thú này giống bị quỷ bóp chặt yết hầu, chết sống
không nói lời nào. Tức giận mà vứt bỏ hai tay của hắn đang ôm mình, dứt
bỏ áo choàng, phát huy bản lĩnh leo cây rèn luyện từ nhỏ, chầm chập đi
xuống đất. Ước chừng hao phí năm sáu phút, sắp rơi xuống đất, lại phát
hiện trong bụi cỏ có mấy cặp mắt xanh lấp lánh, đang tham lam nhìn ta
chằm chằm, giống như thấy được mỹ thực trong mâm cơm.
“Đừng đi xuống.” Thác Bạt Tuyệt Mệnh từ trong lay động phục hồi lại tinh thần,“Có sói.”
Sói trên cây có khả năng ăn đậu hũ5 của ta, dưới tàng cây sói sẽ nuốt trọn ta.
5 Ăn đậu hũ của ai đó: sàm sỡ
Ta không chút do dự làm ra lựa chọn, dùng cả hai tay chân, trong hai phút bò lại tại chỗ, một lần nữa đối mặt sói trên cây.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh rốt cục giải thích:“Đầu ngươi bị thương không
nhẹ, bất tỉnh hai ngày,sau khi ta băng bó cho ngươi, e sợ bị đuổi bắt,
không có chỗ dừng lại thích hợp, suốt đêm chạy đi, kết quả ăn ngủ hoang dã. Đừng sợ sói phía dưới, ngày mai buổi sáng bọn chúng sẽ đi, đến lúc
đó ta lại mang ngươi vào thành……”
Ta sờ sờ mảnh vải trên đầu được cẩn thận băng bó khéo léo, cảm thấy càng đau, hỏi lại:“Thạch Đầu đâu?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh giống đứa trẻ hiếu kì, lóe sáng rực rỡ nhìn ta
hỏi:“Vì cái gì hỗn đản kia đánh ngươi, ngươi còn chết sống muốn đi theo
hắn? Chẳng lẽ ngươi thực trời sinh thích bị đánh?”
Ta giống người máy giống nhau thong thả hoạt động cổ, chậm rãi nhìn
về phía nắm đấm phát ra tiếng lách cách của hắn, lại chậm rãi nhìn về
phía vẻ mặt nóng lòng muốn thử của hắn, trái phải lắc đầu, vẫn lắc đến
mức cổ nhức ê ẩm, hắn mới chậm rãi buông lỏng nắm đấm ra, tiếp tục
nghiêng đầu nhìn chằm chằm ta xem, vẻ mặt hoang mang.
Ta lưng từng trận lạnh cả người, cấp bách lấy ra từ trong ngực bình
nhỏ đựng thuốc trang điểm, đổ ra một chút bột thuốc tẩy trang bột lên
khăn tay, hướng trên mặt liều mạng lau lại chùi, hao phí non nửa canh
giờ mới khiến vết thương dịch dung bền chắc tháo đi, sau đó giải thích
rõ ràng cái cẩu huyết nhân kế kia từ đầu tới đuôi một phen.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không hoang mang, hai mắt hắn bắn thẳng tới,
thoạt nhìn tựa như mèo đực động dục ở cách vách nhà của ta trước khi
xuyên qua, chỉ kém không có dựng thẳng lông, chụp lên cắn cổ loạn liếm…… Mặt hắn càng dựa vào càng gần.
Ta nổi giận bùng nổ nhanh hơn so với hắn, lập tức nhảy dựng lên,
không chút do dự một bộ móng tay quạt đi qua, đọng lại chính xác kéo dài ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, đánh ra năm vệt dấu tay đỏ, bàn tay
chính mình cũng đỏ.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh nghiêng đầu chần chờ hồi lâu, kéo móng tay của ta xoa xoa hỏi:“Đau không?”
Ta tỉnh táo lại, hỏi hắn:“Thạch Đầu không có thân nhân, xưa nay đối
đãi ngươi như anh trai ruột, ta mặc dù lòng còn khúc mắc, lại tự hỏi
chưa bao giờ làm hành vi gì câu dẫn ám chỉ với ngươi, ngươi lại lén lút
theo sau chúng ta, còn ngang ngược đem vợ của huynh đệ cướp đi, cái này
cũng là phong tục thảo nguyên của các ngươi sao? Ngươi mỗi ngày khinh bỉ người Trung Nguyên làm việc ti tiện, chuyên môn lừa gạt các bộ lạc thảo nguyên, nhưng mấy hành động ngươi đã làm, lại cùng những người đó có
cái gì bất đồng?”
“Không…… Không phải,” Người thảo nguyên sợ nhất là bị người mắng phẩm hạnh ti tiện, mặt của Thác Bạt Tuyệt Mệnh dâng lên đỏ bừng, lắp bắp
nói, “Ta đi sau vì muốn làm sáng tỏ chân tướng, liền quay lại bắt hai
người của An lạc hầu phủ đến khảo vấn, bọn họ sớm biết rằng ta cùng
Thạch Đầu mang theo ngươi đi khắp nơi, mà cái chị gái của Mã quả phụ kia là tiểu thiếp của Tri Phủ, nàng ở trong thôn nghe thấy chúng ta
muốn đi Trừng hồ, suốt đêm đi trong thành tìm chị gái khóc kể, còn miêu tả dung mạo của ta, sau khi phủ binh nắm được tờ chứng cớ cáo phát treo giải
thưởng, liền dùng bồ câu đưa tin, Long Chiêu Đường được tin tức, tiến
đến Trừng hồ vây trặn, bọn họ mặc dù không biết bộ dáng dịch dung của
ngươi, nhưng vẫn phái người cải trang, chung quanh tìm tòi người dị tộc, là cặp mắt này của ta giúp cho bọn chúng nhận ra đến đây. Nhưng là ta
cũng không có chân chính bán đứng huynh đệ, oan khuất này thật sự gánh
không nổi, cho nên muốn đi tìm các ngươi giải thích rõ ràng. Không nghĩ
tới Thạch Đầu nhưng lại mang theo ngươi vào Kì Liên Sơn, còn cho ngươi
một người ngồi trong rừng rậm, thiếu chút nữa bị gấu ăn mất. Ta lo lắng, cho nên ở phía sau đi theo hai người các ngươi, không nghĩ tới trước đó Thạch Đầu đánh mông ngươi, sau đó thấy trên mặt ngươi có thương tích,
trong lòng thật sự tinh thần nổi giận cực kì, cho nên mới mang ngươi rời đi.”
Ta thấy hắn thần sắc thản nhiên, nhớ tới trước khi xuất phát vẻ mặt
ăn thịt người của Mã quả phụ kia, trong lòng cũng tin vài phần. Cho dù
không tin, cũng không thể ở nơi có bầy sói vây quanh cùng hắn nháo trở
mặt, liền bảo trì hoà bình an ủi nói:“Nếu là hiểu lầm, ta sẽ giúp ngươi
cùng Thạch Đầu phân tích rõ, mọi người vẫn là anh em tốt thôi, ngươi
phát tiết đủ rồi liền mau mau đưa ta trở về, ta cùng Thạch Đầu bồi lễ,
mời khách bày rượu xin lỗi ngươi.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh lắc đầu, cười lạnh nói:“Nếu không tin huynh đệ,
còn làm cái gì huynh đệ? Nếu không phải huynh đệ, vì sao không thể tranh đoạt vợ của hắn? Chúng ta trên thảo nguyên vợ xưa nay chỉ dùng để tranh đoạt, ta muốn đem ngươi mang về.”
Ta mắc nghẹn, một hồi lâu mới nói:“Vợ bị cướp đoạt có khả năng sẽ chạy trốn.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh tự tin nói:“Thảo nguyên rộng lớn, không thấy được giới hạn, mặt trên còn có rất nhiều sói, ngươi chạy trốn không được.”
Ta nói:“Nữ nhân cam chịu số phận thế này, ta là không chịu thuận.
Chạy trốn không được ta cũng chạy, chỉ cần còn có một hơi, cho dù bị sói ăn, ta cũng chạy.”
“Vì cái gì?” Thác Bạt Tuyệt Mệnh hỏi,“Thạch Đầu có thể cho ngươi ta
đều có thể cho ngươi, ngày thậm chí còn có thể càng an ổn. An lạc Hầu
cùng Nam Cung Minh tay có dài, cũng duỗi không đến tới trên thảo nguyên, trừ phi bọn họ muốn khơi mào chiến tranh. Nơi đó trời cao chim ưng bay, chim hót hoa thơm, là địa phương rất đẹp, hơn nữa ta sẽ trao toàn bộ
trái tim cho ngươi, khiến cho ngươi cất giữ cả đời.”
Ta nói:“Ta đã tuyên thề, đời này trừ bỏ Thạch Đầu ai cũng không cần.
Các ngươi hẳn là tin thần linh, vi phạm lời thề sẽ bi sét đánh.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không thuận theo không buông tha:“Nữ nhân ở thảo
nguyên có thể có vài người chồng, ngươi đem trài tim phân cho ta. Thạch
Đầu không phục, ta liền cùng hắn đánh tới phục mới thôi.”
Vẻ mặt của hắn thực còn chân thành, tuyệt không giống hay nói giỡn.
Ta nghĩ nguyên lý NP đặt ra, tề nhân chi phúc của Lâm Lạc Nhi , kết cục
chắc chắn là có một góc cho hắn. Đây không phải tình yêu, tình yêu là
“Tình nhân” biểu hiện ở trên lá bài tarot, sau lưng của đôi nam nữ quấn quýt bên nhau luôn là ánh mắt bi thương của người thứ ba. Nếu muốn ba
người cùng lúc cười vui, yêu sẽ biến chất, hóa thành tình dục.
6 Tề nhân chi phúc: Cụm “tề nhân” nghĩa là “đủ người”. Ý của cụm này
là cái phúc của người đàn ông khi được nhiều phụ nữ yêu. Cái phúc của
LLN khi có nhiều chồng.
Mọi cố gắng cùng kiên trì của ta cũng sẽ hóa thành hư ảo, một lần nữa cùng truyện gốc không có khác biệt.
Câu chuyện xưa tràn ngập cầm thú, xem trong tiểu thuyết là được rồi.
Người sống trên đời, suốt một đời một đôi, rất nhiều.
Ta nghĩ thật lâu, nói cho Thác Bạt Tuyệt Mệnh:“Ngươi có thể phân xé
trái tim ngươi cho hai người sao? Trái tim xé mở liền vỡ vụn, tan nát
cõi lòng thì chết, như thế nào có thể phân chia?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh trầm mặc không nói.
Ta lại nói:“Ngươi nói ta là nữ nhân tốt, cho nên thích ta. Nhưng là
nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, có thể tính là tốt sao? Nếu ta không
phải nữ nhân tốt đẹp, ngươi còn thích không?”
“Có, ngươi giống anh hùng hơn so với bất cứ ai.” Nếu không có Trung
Nguyên cùng thảo nguyên phong tục bất đồng, Lâm Lạc Nhi đơn thuần cùng
Thác Bạt Tuyệt Mệnh đơn giản cởi bỏ hiểu lầm, cũng là trời đất tạo nên
một đôi. Nếu không có thành kiến còn ở trong lòng, cuộc sống thảo nguyên làm ruộng của Thác Bạt Tuyệt Mệnh cũng là phương hướng tốt thích hợp
với ta. Nhưng là cố tình Lâm Lạc Nhi thích là Nam Cung Minh, ta thích
Thạch Đầu, sự tình không đi theo kết cục, vì phương hướng đã xảy ra khúc uốn kỳ quái — chỉ có thể bỏ qua.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cười khổ một chút:“Sau hừng đông, ta đưa ngươi trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com