Cặp mắt của lão sư thái không tốt, nhưng tim lại không mù, sau khi bà hỏi rõ nguyên do, không chịu
thu nhận ta nhập môn. Cho dù ta đủ ngàn cầu vạn cầu, bà luôn nói:“Con vì tình mà đau buồn, sống không thể yêu, thật sự không phải là chặt đứt
hết lục căn[1] , nhìn thấu sinh tử, chỉ là vì trốn tránh thế
tục phàm trần mà nhập vào cửa phật môn của ta, mà không thật tình hướng
phật, cho nên ta không thể thu nhận con. Con tốt hơn nên ở lại hồng trần thế tục, ăn chay hướng thiện, làm tục gia đệ tử thôi.”
[1] Lục căn 六根 (thuật ngữ Phật giáo): gồm nhãn 眼 mắt, nhĩ 耳 tai, tị 鼻mũi, thiệt 舌 lưỡi, thân 身 thân, ý 意 ý.
Năm đó, hoàng tử Tất Đạt Đa từ bỏ hoàng vị, đắc ngộ chân lý cuối cùng , sáng lập Phật giáo. Đường Tam Tạng bỏ qua bản thân, đi Thiên Trúc lấy kinh, tạo phúc lộc cho chúng sinh. Vị sư thái của Yên Tử am này cũng
rời nhà tu hành từ nhỏ, ý chí kiên định. Bọn họ đều là người chân chính
đại thấu đại ngộ[2] , từ bỏ hết thảy, bước vào cửa phật. Sao
có thể là ta, cái loại người cùng đường tuyệt vọng, mới nhớ tới đi ôm
chân phật, nào có thể sánh bằng?
[2] Đại thấu đại ngộ: đạt đến tầng cao nhất của giác ngộ hay đắc đạo, đạt đến niết bàn.
Nếu mỗi người đều vì thất tình, đau lòng mà tùy ý xuất gia, dựa vào
tôn giáo phù hộ để hàn gắn miệng vết thương, thật sự là ô miệt tín
ngưỡng của bọn họ, ô miệt phật môn Niết bàn.
Rất ít người đạt đến đại thấu đại ngộ, trách không được Yên Tử am chỉ có duy nhất một ni cô là Diệu Thiện.
Ta trải qua bất hạnh to lớn, đau thương chia xa người yêu dấu, lòng
mang phẫn hận. Mặc dù có thể ăn chay niệm kinh, nhưng trong xương tuỷ
vẫn không tin thiện ác có báo, cho nên không thể làm một ni cô đủ tư
cách. Diệu Thiệnsư thái thiện tâm, thương tình ta không nhà để về, không nơi nương tựa, liền thu lưu lại, mỗi ngày ở trong am quét dọn tưới
nước, làm đệ tử tục gia ký danh. Mỗi ngày khi nhàn hạ, bồi nàng niệm
Phật tụng kinh, tích thiện hành đức.
Trong Yên Tử am, chỉ có hai người, động vật lại rất nhiều. Chó có bốn năm con, miêu có bảy tám con, còn có một bầy gà, một đàn vịt và một con la gia không đi đứng được nữa. Tất cả đều là động vật bị thương mà Diệu Thiện sư thái cứu từ ven đường mang về, cho nên cuộc sống của chúng ta
rất là khốn quẫn.
Sau khi ta tự tay giết người, lại không có thể chạm vào đồ ăn dầu mỡ, càng không thể ăn thịt, đồng thời lòng như tro tàn, đối với mỗi ngày
rau xanh củ cải không hề có ý kiến gì.
Sau đó, nghe sư phụ giảng đạo, giảng đến là nhiều, cũng dần dần tin
vào luật nhân quả một chút. Chỉ sợ Thạch Đầu sát nghiệt quá nặng, phải
xuống địa ngục gặp bất hạnh lớn, căn cứ trên tinh thầnthà tin rằng có
việc gì đó không thể không tin bất cứ cái gì. Ta lén lút chạy về hang
động ở Độ Ách sơn trang, đem hòm vàng đáng giá, tráp bạc, đèn ngọc lưu
ly, gương thủy tinh, độc dược trân quý gì đó, hết thảy đóng gói giấu đi, chia ra thành từng nhóm nhỏ để dễ dàng xử lý trao đổi. Được không ít
tiền, một phần để cải thiện cuộc sống, giữ lại một phần, một phần đưa
giúp sư phụ làm việc thiện, tích đức cho Thạch Đầu.
Nói thật ra, thần y chết rồi, tất cả mấy thứ kia đều là vô chủ, ta
cũng không biết như vậy có tính là hành vi ăn cắp tội lỗi hay không.
Phật nói: Ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục……
Ta giúp cầm thú làm việc tốt.
Chỉ là ta có làm việc tốt nhiều hơn nữa, Thạch Đầu cũng cũng không trở về, sau đó ta lại dần dần không tin tưởng nữa.
Sư phụ dùng mõ gõ lên đầu ta:“Trẻ con không được dạy bảo!”
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua.
Trải qua tra tấn, thân thể của ta hoàn toàn suy sụp. Dùng trứng gà
mộc nhĩ cực lức dưỡng trong ba năm, mới một lần nữa tăng thêm chút thịt, khuôn mặt xinh đẹp ở trong gương kia vẫn như trước nhìn liền chán ghét. Dáng người thực gầy, phát dục vẫn dừng lại ở giai đoạn thiếu nữ mười
bốn mười lăm tuổi, hơn nữa yếu đuối, thời tiết thoáng chuyển lạnh, liền
cảm mạo sinh bệnh.
Hai năm đầu, ta lo sợ Long Chiêu Đường đuổi bắt, ngoại trừ đầu cơ
trục lợi bán đổi tang vật và chọn mua đồ dùng sinh hoạt tất yếu, cửa
chính không ra cửa phụ không đi, mỗi ngày vùi đầu vào thiêu thùa may vá.
Khu phế tích của Bạch gia ở trấn trên được xây dựng thành ngôi miếu
lớn để trấn tà, mỗi ngày đầy ắp hương khói, dòng người phồn đa, ta không dám bước tới. Chỉ đơn giản vào tiết thanh minh lén lút đi tới bãi tha
ma bái tế Thạch Đầu, cũng không khắc mộ bia, chỉ ở trên mộ của hắn gieo
trồng rất nhiều hoa nhỏ màu trắng làm kí hiệu, mùa xuân vừa đến, nở rộ
ra cực kỳ xinh đẹp.
Vào năm thứ ba, sư phụ viên tịch. Ta kế thừa truyền thống tốt đẹp của bà, làm việc thiện tích đức, ở trấn trên thu nhặt một cô bé bảy tám
tuổi bị thương mang về, cô bé tên là Lý Phàm Nhi, quê nhà gặp nạn, cha
mẹ đều mất. Ta thấy họ của bé cùng với Thạch Đầu giống nhau, tâm huyết
dâng trào, liền thu nhận làm dưỡng nữ, giữ ở bên người chiếu cố, cứ như
vậy tiêu trừ nỗi cô đơn tịch mịch.
Năm thứ sáu, An lạc Hầu Long Chiêu Đường trên đường hồi kinh, ở quán
rượu gặp thích khách ám sát mất mạng, triều đình tức giận, hạ chỉ tróc
nã bắt hung thủ, bắt lầm không ít người, trở thành vụ án không có kết
thúc. Ta nghe nói kẻ thù gặp phải báo ứng, cao hứng uống đến bảy chén
rượu, hát đến nửa đêm [ Hỉ xoát xoát ][3] , ồn ào nháo loạn
đến mức dưỡng nữ tưởng ta mắc chứng động kinh, oán hận trong lòng cuối
cùng đã giải, lá gan cũng lớn lên không ít, thỉnh thoảng sẽ dịch dung
thành già nua xấu xí, mang Phàm Nhi đi lên trấn trên tản bộ hai
vòng,
nghe một chút lời kể truyện xưa, xem kịch dân dã, tìm hiểu một chút
chuyện đương thời.
[3] Xem thêm
Năm thứ bảy, Ma giáo rầm rộ, nghe nói Mộc giáo chủ võ công cực cao,
tính cách tàn nhẫn thô bạo, làm việc hung ác thâm độc vô tình, rất nhiều võ lâm thế gia cùng chính phái phải chịu đòn độc thủ. Hắn còn phái
người ở chỗ ở của ta tại phụ cận Bạch trấn ngang ngạnh tìm kiếm, tựa hồ
là đang tìm bảo bối gì đó mà thần y lưu lại. Ta sợ gặp phải rủi ro, rơi
vào trong tay tên cầm thú khủng bố bậc nhất kia, trong mỗi lần tìm kiếm
đều mang theo Phàm Nhi trốn đến hang động sau núi, may mắn bọn họ đối
với quả phụ và đứa bé gái vừa già lại xấu cũng không có hứng thú, trong
hai lần lục soát Yên Tử am đều mang vẻ qua loa lơ là, chưa bao giờ chạm
mặt.
Năm thứ tám, Ma giáo xâm chiếm, Nam Cung thế gia bị giết, Nam Cung
Minh không rõ tung tích, sinh tử không biết. Từ nay Ma giáo dùng thủ
đoạn lôi đình, thống nhất giang hồ. Rất có khí thế, thiên hạ chống đối
ta thì chết, thuận theo ta thì sống. Giang hồ chính đạo, đều phải cúi
đầu. Dân chúng yếu kém không có hứng thú đối với giang hồ tranh đấu ai
thắng ai thua, phố phường chợ búa, kể truyện xưa và hí kịch, đàm luận
say sưa đều là sự tích uy phong của Mộc giáo chủ, mọi người đều cho rằng từ xưa tới nay, không có người nào võ công có thể xuất ra uy thế như
vậy.
Năm thứ chín, Mộc giáo chủ không biết là tìm được thứ mình muốn rồi,
hay là đã chết tâm, không phái người quấy rầy khắp nơi nữa. Trái tim
treo lơ lửng của ta rốt cục cũng thả lỏng xuống dưới, thật là thích ý.
Năm thứ mười, Phàm Nhi mười lăm tuổi, đến tuổi cập kê. Thông minh
hiểu chuyện, có tài khéo léo, có bản lĩn thêu hoa tài giỏi, nấu một bàn
tiệc món ăn ngon, có con gái trưởng thành trăm nhà cầu kiếm, bà mối
thiếu chút nữa đạp vỡ cửa miếu hoang vu của nhà ta. Ta lo sợ nàng không
có nhà mẹ đẻ huynh đệ nâng đỡ trợ giúp, nếu gặp phải người không tốt,
xuất giá sẽ phải chịu khổ, chịu vất vả, cho nên ngàn chọn vạn kiểm đối
với những người cầu thân. Phàm Nhi chịu ảnh hưởng của ta, là một người
có chủ ý của riêng mình, nàng lúc còn nhỏ ở chợ mua bán có cơ hội quen
biết với con thứ hai của Dương gia, thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp,
đợi sau khi đối phương đến cầu thân, liền xấu hổ cầu xin ta đáp ứng. Ta
thờ ơ lạnh nhạt, Dương gia mẹ chồng là một người tốt ăn chay niệm phật,
thái độ hiền lành đối với con dâu trưởng, xử sự rất có kiến giải, con
trai cũng có rất chính trực, người có chí tiến thủ. Tuy là hộ nhà nông,
cũng nhận biết vài cái chữ to, nghĩ đến sẽ không quá mức khi dễ Phàm Nhi của nhà ta, liền đồng ý cửa hôn sự này, cũng lấy ra món tích trữ giấu
trộm, dùng hết khả năng phụ trợ một khoản đồ cưới thật sộp, chỉ riêng
đáy hòm, mà đã nén ép hai trăm lượng hoàng kim.
Lúc xuất giá, Phàm Nhi mặc áo cưới màu đỏ thêu con dơi và thạch lựu
tơ vàng, đội mũ phượng bạc với tám hạt châu mạ vàng, run run được hỉ
nương dìu đến trước mặt ta, Dương Nhị lang vẻ mặt thẹn thùng đeo hoa đỏ
thẫm, tay chân luống cuống đợi bên ngoài. Chung quanh tân khách từng
trận cười vang, từng tiếng vui mừng, chỉ nói là một cái chú rể ngốc.
Hỉ nương cao giọng chúc mừng, nói:“Tân lang và tân nương tử trăm năm hảo hợp! Vợ Chồng kính trọng lẫn nhau! Sớm sinh quý tử!”
Ta hoảng hốt thấy được mình và Thạch Đầu ở năm đó, gặp được giấc mộng năm đó.
Chỉ là chúng ta chưa bao giờ có cơ hội mặc vào thân áo cưới màu đỏ này.
Phàm Nhi lôi kéo tay ta, thấp giọng hỏi:“Mẹ? Mẹ làm sao vậy?”
Ta thay nàng đội khăn chùm màu đỏ lên đầu, nhịn xuống nước mắt cười nói:“Không có gì, ta rất là cao hứng .”
Phàm Nhi nửa hiểu nửa không, sau đó bị hỉ nương ôm đi ra ngoài.
Ta ngây ngốc nhìn bóng dáng màu đỏ của bọn họ, không kềm chế được hâm mộ.
Vĩnh biệt tuổi mười lăm, thiếu nữ tuổi trăng rằm nháy mắt trở thành thiếu phụ.
Giọt lệ chưa từng rơi xuống trong mười năm qua, rốt cục xẹt qua khóe mắt, nhẹ nhàng nhỏ xuống mặt.
Nguyên lai, ta vẫn có thể đau?
Dưỡng nữ xuất giá, mọi việc đã xong.
Ta bỗng nhiên sinh ra một cái ý niệm điên cuồng trong đầu, muốn đi
thảo nguyên, muốn đi bái tế phần mộ của Thác Bạt. Muốn đi địa phương mà
ta cùng hắn đã hẹn trước, đi xem cuộc sống trong ước hẹn nguyên thuỷ của chúng ta.
Đi thôi, đi nhìn xem giác mộng đã từng trải qua.
Ý niệm này không ngừng dâng lên ở trong trí óc, không thể ngừng lại.
Rốt cục, ta an trí thỏa đáng mọi thứ hết thảy, mang theo túi bọc nhỏ, đặt chân lên hành trình xa xăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com