Đến nhà của Hắc Điên, Hồng Hạt Tử an trí ta đi tầng hai của tú lâu,
phòng ở của bà, triệu đến hơn mười hộ vệ của Hắc gia, dùng cung tiễn đại đao vây quanh tú lâu ba tầng trong ba tầng ngoài chật như nêm cối, ra
lệnh cưỡng chế:“Nếu Mộc Vô Tâm dám lên cửa, liền lấy đao mà chém! Chém
chết khỏi phải bàn luận!”
Thấy trận thế này, ta thực khẩn trương, Hồng Hạt Tử lại tháo xuống từ trên tường cây sáo gậy miệng to bằng cái chén nhỏ, như sói như hổ múa
động hai cái, nói với ta:“Ta lập tức đi thay con dạy dỗ tên phụ lòng kia cho hả giận!”
“Đợi đã! Như vậy vạn vạn không thích hợp!” Ta nóng nảy.
“Ừh, như vậy quả thật không được,” Hồng Hạt Tử liệng sáo gậy xuống,
đi tới hòm tre ở trong góc lật giở nửa ngày, từ bên trong lấy ra cây gậy răng sói to bằng cái đùi, mang theo vẻ mặt anh thư khí thế nói,“Tiểu tử kia da dày hơn so với lão bất tử nhà ta, dùng món đồ chơi này mới giáo
huấn được.”
Ta nhìn từng cái gai nhọn trên gậy răng sói, như sấm oanh đỉnh, hồn
đều nhanh chóng bị dọa bay mất, gấp gáp ôm Hồng Hạt Tử cầu xin nói:“Đừng giáo huấn, con và hắn đều nghĩ là đối phương đã âm dương cách biệt, lại không lường được là chưa chết, cũng chưa có gả cho người khác, nay gặp
lại có chút khó coi, nhưng thế nhân nghị luận về việc nam nữ thủ tiết
khác nhau, nữ tử thủ tiết càng thêm khen ngợi, nam tử thủ tiết càng thêm nhạo báng, hắn chống lại áp lực tuyệt hậu vì vong thê thề cả đời không
cưới, còn có thể thủ tiết hơn mười năm, cũng là khó mà có được, không có thể coi tất cả sai lầm là của hắn.”
Hồng Hạt Tử khua gậy răng sói gầm lên:“Bậy bạ! Nữ tử thủ tiết được, nam tử đương nhiên cũng có thể thủ được!”
Ta lẩm bẩm nói:“Nhưng…… Hắn là bị nam nhân của bà ép buộc đi sinh
con, hơn nữa là vì tình nghĩa huynh đệ với Bạt Thác, bà cũng biết .”
Hồng Hạt Tử cứng lại, không thể phản bác, liền ngang ngược không phân rõ phải trái nói:“Quản hắn là bị ai bức ép, con nếu thật sự chết mà hắn tìm nữ nhân thì ta cao hứng, con không chết mà hắn tìm nữ nhân ta liền
đánh chết hắn!”
Ta nóng nảy:“Hắn không biết là con chưa chết!”
“Được rồi, ngươi đừng vội,” Hồng Hạt Tử rốt cục thỏa hiệp, quăng gậy
răng sói xuống, vỗ đầu của ta ôn hòa nói,“Do hắn không tính là phụ lòng, ta trước hết không thu thập hắn, nhưng hắn làm hành vi cầm thú với con
vẫn là không thể tha thứ, loại súc sinh thô bạo vô lễ xuống tay tàn nhẫn này là vạn vạn không nên cần, con trước an tâm dưỡng thương, tối nay ta lại suy nghĩ biện pháp.” Nói xong bà chạy nhanh như một trận gió.
Ta ngồi xổm trên mặt đất, trọc trọc lên mấy cái gai trên gậy răng
sói, rốt cục thở dài một hơi. Chung quanh tú lâu của Hồng Hạt Tử an
tĩnh, rất thích hợp để cho ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sức lực khang phục
thể chất của Lâm Lạc Nhi rất mạnh, miệng vết thương lành nhanh như bay,
ngày thứ hai liền không đau như vậy nữa, có thể xuống giường đi bộ, ngày thứ ba có thể liên tục vừa chạy lẫn nhảy, lúc này bên ngoài lâu từng
phiến lớn hoa sen nở rộ, từng tiếng ve kêu lọt vào tai, nhóm hộ vệ của
Hắc gia tận trung với công tác bảo vệ, ngay cả ruồi bọ cũng không vào
được, Hồng Hạt Tử cũng không biết là đang bận rộn trái phải cái gì, cực
ít đến quấy rầy ta. Vì thế, ta ở trong mọi loại nhàm chán, lại cảm thấy
từng trận cô đơn.
Con người thật sự rất kì quái, như là lúc chưa có được thứ gì đó sẽ
không nghĩ đến hắn, sau khi có được rồi lại mất đi, liền hối hận không
kềm chế được. Nay mất đi rồi lại tìm lại được, lại ngại thứ đó không tốt bằng như trước kia, tới khi lại đánh mất, trong lòng liền liên tục
tưởng niệm không ngừng nhớ mong, lại hối hận.
Ta lặng lẽ đẩy cửa ra, gặp hộ vệ thay ca, ló đầu ra tứ phía rình mò quan sát một lát, lén la lén lút thò chân đi ra ngoài.
Hồng Hạt Tử đang bưng một đống sách vẽ hấp tấp xông tới đây hỏi:“Lạc Nhi ngoan, con muốn đi đâu?”
Ta vội vàng treo nụ cười ngây ngô đầy mặt, lùi chân về:“Không đi đâu cả, hít thở không khí thôi.”
“Vô Tâm chưa chết, con lại chưa qua cửa, không đáng vì hắn mà thủ
tiết, sống cuộc sống của quả phụ, ta có thứ tốt cho con xem.” Hồng Hạt
Tử không khỏi phân trần lôi kéo tay của ta, đem ta tha trở về trong
phòng, cầm sách vẽ trong tay mở ra một chỗ, mặt trên vẽ toàn là thanh
niên tuấn kiệt trong giới võ lâm ngày nay, nàng trước tiên chỉ vào trang thứ nhất, công tử với ngọc diện tuấn dung, giới thiệu,“Đây là ngọc diện tiểu phi long Lâm Tuấn, năm nay hai mươi, chuyên dùng song đao, bởi vì
túc trực bên linh cữu của cha trong ba năm, nay chưa cưới vợ, hắn bộ
dạng anh tuấn, nhân phẩm cao thượng, tính cách ôn hòa, trọng tình trọng
nghĩa, võ nghệ xuất chúng, cùng con là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một
đôi, con xem coi thế nào?”
Ta vẻ mặt đau khổ nói:“Không ổn, rất không ổn, hắn so với con còn nhỏ hơn năm tuổi đấy.”
“Này có cái gì vấn đề?! Kể từ sau khi Tuyệt Mệnh con trai số khổ của
nhà ta mất, con là mỹ nhân thứ nhất mà bà nội thấy được, bộ dạng như hoa như ngọc, dung mạo như thiên tiên, tính cách ôn hoà hiền hậu, võ lâm
thứ nhất mỹ nhân đều phải đứng sang bên! Thiên hạ nào có nam tử không
xứng với con!” màn nói chuyện tâng bốc không đâu kia của Hồng Hạt Tử,
khen đến mức ta mặt đỏ tai hồng, sau đó bà lật qua trang tranh vẽ thứ
hai cho ta xem, “Đây là con thứ ba của Nam Bình vương, thứ xuất, năm nay hai mươi bảy, mất vợ không tái giá, trong nhà không thiếp không con,
hắn nhân phẩm cao thượng, có tri thức hiểu biết lễ nghĩa, văn võ song
toàn, vô luận là ở triều đình hay là trong võ lâm đều rất có thanh thế,
cũng coi như khó có được một cặp vợ chồng xứng đôi, con xem coi thế
nào?”
Ta lắc đầu cự tuyệt:“Hắn vì vong thê nhiều năm không cưới, định là
tình thâm ý trọng, người đến sau thì không tranh được, con không cần.”
Hồng Hạt Tử lại lật lật giở giở, lấy ra trang tranh vẽ thứ ba
nói:“Đây là nhị công tử của Bái Nguyệt giáo, con nhìn khuôn mặt kia,
nhìn vòng eo thân mình, thật sự là vẻ đẹp bậc nhất, nếu bà nội không gả
Hắc Điên oan gia kia, lại trẻ thành ba mươi tuổi, nhất định phải chém
giết mang về. Hắn năm nay hai mươi lăm, chưa cưới vợ, cùng con vừa lúc
tương đương.”
Ta:“Nhìn hắn ăn mặc trang điểm đến mức thành một bộ dạng phong lưu
kia, lại còn cặp mắt đào hoa, tuổi lớn như vậy còn không cưới vợ, không
phải có bệnh không tiện nói ra chính là tiểu thụ!”
Hồng Hạt Tử :“Đây là Bình uy tướng quân mới được sắc phong, Hoàng
Trọng Sơn, mặt nhìn trông thô ráp mạnh mẽ đẹp trai! Dáng người khoẻ mạnh cơ bắp, trong gia đình có nhà có đất có ruộng, năm nay hai mươi sáu
tuổi, là vì tuổi trẻ bị kiện oan vào tù dẫn đến chưa có cưới vợ.”
Ta:“Hắn…… Diện mạo này của hắn vừa thấy chính là sẽ đánh vợ .”
Hồng Hạt Tử :“Vô Phương công tử?”
Ta:“Hắn tiêu tiền như nước chảy, rất có khả năng sẽ phá sản.”
Hồng Hạt Tử :“Hứa Ý?”
Ta:“Chiều cao quá thấp.”
Hồng Hạt Tử :“Trương Tam?”
Ta:“Tên quá tục.”
Hồng Hạt Tử :“Lí Tư Quân?”
Ta:“Quá béo.”
Tất cả sách vẽ đều đã bị chuyển qua hai lần, hết thảy bị ta cản trở
về, Hồng Hạt Tử thở dài nói:“Trên đời này nào có nam nhân tốt đến thập
toàn thập mỹ? Lão bất tử nhà ta tính tình không tệ, mặt lại nhìn trông
xấu muốn chết, con không bằng chấp nhận một chút, lại chọn lựa kỹ lưỡng
đi.”
Ta cúi thấp đầu không nói lời nào.
Hồng Hạt Tử hỏi:“Con có phải hay không vẫn còn đang nhớ tới hắn chứ hả?”
Ta ấp úng nói:“Hình như là có một chút chút……”
Hồng Hạt Tử buông tay:“Không được, con đã từng nói đời này tuyệt
không gả cho hắn, tiêu diệt sạch sẽ mặt trong mặt ngoài của hắn, chỉ có
thể một mảnh chân tình hết sức giao phó cho rượu ngon, nói không chừng
đang ôm bầu rượu oán hận con, hai người còn muốn cùng một chỗ nhưng là
khó càng thêm khó.”
Ta thấp giọng nói:“Con mắng không đến mức tàn nhẫn như vậy chứ?!”
Hồng Hạt Tử thực trượng nghĩa nói:“Ta nghĩ con là cô nương tuổi trẻ
da mặt mỏng, nói lời nói không nên nói, khó nghe, sau đó lại ở trước mặt tất cả giáo đồ chiếu theo ý tứ của con, phụ hoạ con mắng một lần, mắng
đến mức hắn không nâng nổi đầu lên được. Chuyện tới mức độ này, chúng ta cũng đừng ăn cọng cỏ quay đầu lại, lại tuyển chọn kỹ lưỡng đi.”
“Bà…… Bà làm sao mà biết con có ý tứ gì chứ?” Ta tức giận đến nói không ra lời.
Hồng Hạt Tử đúng lý hợp tình:“Con nói đời này cũng không cùng hắn cùng một chỗ, cho nên hắn thành toàn cho con.”
Ta không thể cãi lại, ủ rũ bò lại bên giường, dùng chăn bao trùm đầu, trong lúc nhất thời đã quên tất cả chuyện xấu mà hắn làm, chỉ nhớ kỹ
Thạch Đầu tốt đẹp của trước kia, không kịp hối hận, lại đối với Hồng Hạt Tử xen vào việc của người khác buồn bực không thôi. Hai người chỉ vì
đoạn nhạc đệm sai lầm này mà phải từ nay về sau mỗi người đi một ngả, từ nay về sau trời nam đất bắc cũng thế, cố tình lại đoạn tuyệt được đối
phương, trong lòng chua xót, cũng không dám hé răng, chỉ là hốc mắt đỏ
lên.
Hồng Hạt Tử ở ngoài chăn đẩy đẩy ta, cười rồi đi.
Lúc hoàng hôn, lòng ta đã muốn chua xót đến mức bày ra kế hoạch về
sau một người quay về Yên Tử am trải qua ngày tháng cô đơn như thế nào,
nuôi hai con chó thì tốt? Hay là nuôi ba con mèo thì tốt tam? Nữ nhi quá thường xuyên, có thể hay không sẽ bị người chán ghét?
Bỗng nhiên, cửa sổ truyền đến tiếng đập gõ rất nhỏ đánh, gõ ba cái,
ngừng một lát, lại gõ ba cái. Ta trì độn hồi lâu, nhớ tới bên ngoài bao
vây nghiêm mật, đây là lầu hai, cảm thấy cực kì kinh hãi, do do dự dự mở ra một khe nhỏ ở cửa sổ.
Ở cửa sổ là khuôn mặt cười hì hì, răng khểnh mắt nhỏ, khóe miệng còn
có hai cái núm đồng tiền. Hắn như lúc còn nhỏ, cầm trong tay một cái gói bao ném đến cho ta bắt, sau đó nắm lấy lan can cửa sổ, xoay người nhảy
vào, không giả thích phân trần, ôm ta lập tức hăng hái ra sức hôn vài
cái lên trên mặt hung hăng, sau đó rất thành thục đem ta cao cao ôm lấy, hỏi:“Vợ, hôm nay là lễ hội cầu khéo tay Khất xảo[1] , buổi tối chúng ta cùng đi xem hoa đăng đi?”
[1] Khất xảo: ngày 7 tháng 7 làm cỗ bàn cầu cúng hai ngôi sao Khiên Ngưu 牽牛 và Chức Nữ 織女 để xin ban tài khéo cho đàn bà con gái
Buông xuống thành kiến cùng oán hận, ta vươn tay mơn trớn khuôn mặt
ngày nhớ đêm mong này, da thịt truyền đến độ ấm quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, mỗi một thứ đều là gặp qua vô số lần ở trong mộng, lại không thể nghĩ như chân thật. Ta ra sức cực lực ôm lấy hõm cổ hắn, nhất thời lại
“Oa” lên khóc .
“Nàng còn chán ghét ta sao?” Hắn thật cẩn thận hỏi.
“Phải, ta có chút chán ghét chàng,” Yết hầu của ta bị tắc nghẽn, cố
sức nói ra lời nói trong lòng,“Nhưng ta càng nhớ chàng, ta mỗi ngày đều
muốn chàng trở về, nghèo túng cũng được, không võ công cũng tốt, tàn phế cũng tốt, hủy dung cũng tốt, cho dù là biến thành bộ dáng gì nữa đều
không sao cả, ta chỉ muốn thấy chàng thật tốt lành trở về.”
Hốc mắt hắn cũng có chút hồng, chỉ chỉ vào ngực của ta nói:“Lạc Nhi,
ta không hiểu nói lời nói gì đó dễ nghe. Ta chỉ biết thật lâu trước kia, trái tim của ta đã thuộc về nàng, rơi xuống trên người nàng, nàng chết, ta liền không có tim, trong đầu chỉ có cừu hận, biến thành quỷ báo thù. Nàng trở lại, ta cũng sẽ trở lại. Mười năm, hơn ba ngàn sáu trăm ngày
ngày đêm đêm, đều là oán hận cùng thống khổ đâm dùi vào tim, ta không
muốn lại phải trải qua ngày tháng gian nan như vậy nữa. Cho nên, nàng ở
lại đi, không nên lại đem trái tim của ta mang đi được không?”
Ta ra sức đánh vào đầu hắn một cái:“Ta không đi, ta muốn nhìn chàng
chằm chằm, miễn cho chàng tên cầm thù này lại đi làm xằng làm bậy ép bức cưỡng đoạt dân nữ.”
Núm đồng tiền của hắn càng cười càng sâu, kéo vạt áo của bản thân lên cho ta lung tung lau chùi mấy vũng nước mắt nước mũi, liên tục gật đầu
nói:“Ta nghe vợ, vợ nói không cưỡng đoạt lôi kéo dân nữ
thì sẽ không lôi kéo, chỉ lôi kéo vợ nhìn hoa đăng, sắc trời đã tối, hỏi khi nào thì
khởi giá?”
Ta bị giọng điệu như hát hí khúc của hắn chọc cười, giả vờ đóng kịch
khom khom lưng, nghiêng mặt cười xấu xa, cũng giống như hát hí khúc, hỏi lại:“Phu quân a, thiếp thân nô độn, không biết cần phải hiền lương thục đức? Tam tòng tứ đức? Lấy chồng làm chủ?”
“Không cần không cần,” Thạch Đầu liên tục xua tay, rộng lượng
nói,“Đường đường nam tử hán đại trượng phu, phải không câu nệ tiểu tiết, sao có thể tính toán chi li chút việc nhỏ này chứ?”
Ta hỏi lại:“Người ta nói chàng có bổn phận sợ vợ?”
Thạch Đầu tức giận nói:“Đều là người một nhà, ta đau vợ có thể nói
thành là sợ sao?! Ai dám nói ba hoa chích choè, nói lung tung huyên
thuyên, lão tử liền xé, tha đi xuống đánh một trăm đại bản……”
Ta thấy vẻ mặt hắn vừa vội vừa giận, cười thẳng đến mức không nhấc nổi thắt lưng, vội vàng chạy đi trang điểm.
Hắn ở phía sau la hét:“Không cho phép hồng hạnh xuất tường, điều này, nàng vẫn phải tuân theo!”
Ta một bên đáp ứng một bên mở ra gói bọc mà hắn mang đến, bên trong
toàn là quần áo nữ xanh đỏ loè loẹt thô tục, may mắn kỹ thuật thêu khéo
léo, ở trên là hoa văn đóa mẫu đơn lớn, con dơi, Phúc Thọ, mặc dù số
lượng nhiều, kiểu dáng lại rất khác biệt, hộp gấm bên cạnh chứa bảy tám
cái trang sức trâm bằng vàng, tạo hình tinh mỹ, từng kiện lại vừa to vừa nặng, nhất là chín đỉnh mũ phượng vàng kim nạm nhúm tơ quý kia, mỗi con phượng hoàng trong miệng ngậm một viên đông châu to bằng ngón cái, mắt
phượng hoàng nạm đá quý màu đỏ, cái đế là viên ngọc quý xanh lục to và
kim cương mang từ hải ngoại đến, trên đỉnh đầu tựa như cây thông Noel,
ước chừng nặng một cân, một thân kết hợp những thứ này mà đứng lên, rất
giống bà địa chủ ở nhà quê mới nổi, thô bỉ đến mức không dám gặp người.
“Phải mặc váy đỏ.” Thạch Đầu e sợ rằng người ta không biết hắn mang
theo người vợ chính thức ra khỏi cửa, đầy cõi lòng nhiệt tình từ từ dặn
dò.
Ta đủ số hắc tuyến nhìn một bàn quần áo khủng bố mà sang quý, lại vì
phẩm vị của người nào đó mười năm không hề tiến bộ, bóp cổ tay thở dài,
cũng vì mặt hàng không bán được của ông chủ cửa hàng châu báu, may mắn
đều một hơi giải quyết. Cuối cùng chọn chọn lựa tuyển ra một chiếc váy
trên mặt có thạch lựu hồng, áo trong màu tím thêu mẫu đơn tay áo dáng
đàn tỳ bà mỏng bằng lụa, bên ngoài che phủ kiện áo khoác bằng lụa mỏng
rộng thoáng màu xanh ngọc thêu hoa lan, miễn cưỡng miễn cưỡng không đến
mức hù chết người. Chải xoã mái tóc dài xuống, suy tư hồi lâu, uốn một
búi tóc đơn giản, thái dương cài hai nhánh trang sức kim hoa điền.
Thạch Đầu vẫn không hài lòng, than thở nói:“Sao tự nhiên lại mộc mạc vậy? Trên đầu cài thêm chút nữa đi.”
Ta chết sống không thuận theo, đối với mỹ nhân trong gương tự sướng
một hồi, thở dài quay đầu lật ra gói đồ mà Hồng Hạt Tử cầm giúp đến đây, đem chai chai lọ lọ đựng dịch dung toàn bộ lấy ra, thói quen theo bản
năng bắt đầu hoá trang.
Thạch Đầu nóng nảy vội vàng đánh xuống cái tay dính thuốc bột của ta, kéo lôi lập tức đi ra phía ngoài cửa. Dưới lầu hộ vệ không biết vì sao
mà biến mất không thấy tăm hơi, cửa lớn như bôi dầu, đẩy một cái liền
mở, ta bị kéo đi một đường ra khỏi tú lâu, đi đến phố xá. Hoa đăng sặc
sỡ đủ màu sáng rọi cả con phố như ban ngày, rồng cuốn hổ chồm ba thước
cao, có cá đùa hoa sen tinh xảo khéo léo, còn có rất nhiều gánh bán rong bán đồ ăn vặt ở qua lại thoi đưa,“Mứt quả!” “Khoai nướng hương vị ngọt
ngào!”“Bánh rán giá rẻ!” Tiếng chào hàng to rõ, mùi thơm từng trận bay
vào trong mũi, hấp dẫn khẩu vị của mọi người.
Chỉ là bởi vì dung mạo khiến cho nhiều năm đuổi bắt trốn tránh cùng
mười năm ẩn cư, ta nhát như chuột, ngoại trừ ở phòng của mình, chưa bao
giờ dỡ xuống dịch dung, đối mặt với người khác thì sợ hãi đến cực điểm,
nay chỉ có thể che mặt, rụt rè run như cầy sấy trốn ở đằng sau hắn, e sợ bị người thấy rồi rước hoạ vào thân.
“Ngẩng đầu, không phải sợ,” Thạch Đầu đưa cho ta một cái hoa đăng cá
chép, nụ cười tươi của hắn ở trong ngọn đèn phá lệ sáng lạn,“Từ nay về
sau, nàng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở trên đường, muốn đi làm sao đều được, sẽ không bao giờ có người làm khó nàng, thương tổn nàng nữa.”
Trước kia một mình ra khỏi cửa, cho dù hoá trang thành lão thái bà, đều có thể bị lưu manh vô lại đùa giỡn.
Bây giờ đi từ đầu đường đến cuối phố, nam nữ trẻ tuổi hoặc gã say
rượu túm năm tụm ba, hoặc đôi cặp làm bạn, cầm hoa đăng nhỏ, cười đùa đi qua bên người. Luôn sẽ kinh ngạc hoặc kinh diễm nhìn về phía chúng ta
hai lần, sau đó cười cười rời đi, không dám quấy rầy.
Tảng đá lớn đặt ở trong lòng nhiều năm bỗng nhiên dập nát, ta đột
nhiên nhớ tới cầm thú và không phải cầm thú đều đã chết rồi, nam nhân ở
bên cạnh ta không hề là đứa nhỏ mười lăm tuổi nữa, hắn đã đủ để làm chỗ
nương tựa che chở ngăn tránh mưa gió của ta, ta cẩn thận thò cái đầu
đang lui rúc ra, ưỡn thẳng cột sống, không đi điệu bộ kỳ quái nữa, chim
non run rẩy nay nhẹ như lông vũ, giống như có thể bay lên mây trời.
Về sau có thể giống như những nữ nhân bình thường, thích trang điểm
ăn mặc như thế nào liền trang điểm ăn mặc như thế đó, ta có thể đi mua
trâm gài tóc cùng đồ trang sức mà ta thích, có thể vứt bỏ những cái áo
choàng của quả phụ nặng nề xấu xí này, không cần cắt tóc lung tung,
không cần cắt đi lông mi, trong thế giới, ta không hề là một người cô
độc sợ hãi nữa, có hắn ở bên người, cái gì cũng không cần sợ hãi!
Thạch Đầu nắm chặt tay của ta, liền như lúc tám tuổi năm ấy. Ta hưng
phấn quá độ, không để ý tuổi của mình, còn sôi nổi nhảy nhót muốn đi ăn
đậu phụ rán, ăn canh thịt dê, chơi ném vòng tròn và đoán đố đèn, hắn
không hề không kiên nhẫn mà gõ đầu ta nữa, mà là ôn nhu đi theo, trong
tay mang bảy tám cái hoa đăng đánh thắng được. Cam tâm tình nguyện cùng
ta đi từ hàng bán tơ lụa, hàng bán trang sức, hàng bán son phấn, đi dạo
từng gian từng gian, không ngừng cười. Chỉ là ở trước cửa hàng thợ rèn,
dừng lại một chút.
Ta ăn nước ô mai chua giải nhiệt, hắn hỗ trợ cầm mứt quả và kẹo mạch
nha, xa xa thấy Hắc Điên cùng Hồng Hạt Tử đang ở trước chỗ đoán đố đèn
hoa đăng tranh cãi ầm ĩ, bọn họ cũng nhìn thấy chúng ta, Hắc Điên làm
cái mặt quỷ, Hồng Hạt Tử hướng về phía ta vẫy vẫy tay, cười đến thực ái
muội.
Ta ngượng ngùng, níu lấy y phục của chính mình hỏi:“Các người là một giuộc?”
Thạch Đầu vội vàng nói:“Đều là chủ ý của nghĩa mẫu, bà ấy nói nàng
không phải thật sự bực mình với ta, ta càng ở bên cạnh quấy rầy lại càng không vui, không bằng đổi cái địa phương thanh tịnh liền nghĩ thông.”
Ta cảm giác đã bị tính kế, có chút buồn bực, tùy tay đánh hắn vài cái.
Người này da dày thịt thô, không ngừng vui cười.
Hoa đăng lấp lánh rạng rỡ, bóng người song song. Đợi cho ca nhạc trên sân khấu kết thúc, người người tan rã, chính là trở về nhà. Ta cùng hắn không dùng xe ngựa, một đường đi một đường nói chuyện phiếm.
“Thạch Đầu, giấc mộng của ta là làm bà địa chủ ở nông thôn, trải qua
cuộc sống làm ruộng. Nay chàng làm giáo chủ của Liệt Hỏa giáo tính làm
sao đây chứ?”
“Không thành vấn đề, ta một bên làm giáo chủ một bên làm ruộng, vui sướng hài hoà.”
“Thạch Đầu, chàng giáo vụ bận rộn thì không thể phân thân, ta đi ở nông thôn tìm khối ruộng?”
“Không cần, đem mấy cái mẫu đơn, Mân Côi chó má gì đó trong hậu hoa
viên đều nhổ đi, ta sớm xem mấy món đồ chơi không có thể ăn không thể
uống này không vừa mắt, hết thảy trồng dưa chuột, cà tím, lúa nước! Nơi
đó đất thật sự tươi tốt!”
“Thạch Đầu, gà của ta làm sao bây giờ?”
“Bên cạnh hậu hoa viên là hình bộ, đem phòng ở dọn đi cho nàng làm chuồn gà và chuồng heo!”
“Thạch Đầu, Liệt Hỏa giáo phân bố điều khiển nhiều như vậy, đơn giản
mua nhiều thêm mấy cái cửa hàng, còn có thể tự sản tự tiêu.”
“Được, ta trở lại lập tức đi mệnh lệnh các bộ phận điều khiển mua cửa hàng, ở trong kinh doanh thường lệ gia tăng mua bán lương thực.”
“Thạch Đầu, phẩm vị của chàng…… Đến tột cùng cảm thấy ta nhìn có đẹp hay không?”
“Đẹp! Ai dám nói nàng không phải mỹ nhân đệ nhất trong thiên hạ, lão tử đánh gãy chân kẻ đó!”
“Thạch Đầu, vì sao người ta đưa mỹ nhân cho chàng đều là mặt tròn chứ hả?”
“Vợ à, oan uổng, mấy nữ nhân đó mặc dù không tồi, kém xa so với nàng, ta chưa từng cầm thú với mấy mỹ nhân này! Thực không có! Ta…… Ta chỉ
nhìn hai lần thôi!”
“Thạch Đầu……”
“Yên tâm, vi phu chỉ cầm thú với nàng!”
“Thạch Đầu……”
“Yên tâm, nghĩa mẫu nói thân thể của nàng không ngại, đợi vi phu sẽ cầm thú nàng!”
“……”
Đêm đó, con hổ lớn đem con thỏ mập lăn qua lộn lại cầm thú vô số lần, ăn cạn sạch sẽ không lưu lại một mảnh vụn.
Buổi sáng, con thỏ mập ôm cái mông nhỏ, nhìn con hổ lớn ở bên ngoài
khí thế ngất trời ra lệnh cho người tiến hành cải tạo hậu hoa viên,
không khỏi nghiêm túc tự hỏi:
“Ta như vậy…… Đến tột cùng có tính là làm ruộng thành công hay không cơ chứ?”
“Vợ à, đừng nghĩ nữa, có ruộng có đất, mau sinh em bé đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com