Trên đường trở về, Thạch Thạch nghiêm mặt, không nói chuyện với ta,
Thiết Đầu đại thúc cảm thấy 2 đứa nhỏ là lạ, nên mua một gói hạt dẻ ngào đường cho chúng ta, có ý đồ giải hòa.
Thạch Thạch ăn thì ăn, vẫn không nói lời nào.
Ta có chút hối hận, đã lớn như vậy, nói
chuyện làm việc vẫn dễ xúc động như thế, cùng một tiểu hài tử so đo làm cái gì? Hắn không hiểu chuyện, còn ta vẫn còn nhỏ sao? Nếu bỏ lỡ việc
hôn nhân rất tốt này, tương lai muốn tìm một người không vất vả phải
trông mong vào vận khí a.
Người thành công không chỉ IQ cao, EQ cũng phải cao, nói chuyện làm
việc cần suy nghĩ chu đáo, tinh tế. Tính ra, IQ của ta bình thường, EQ
cũng thấp đủ đòi mạng, tổng kết không thể phóng nhãn đại cục, học không
được như người khác thần cơ diệu toán, vân đạm phong khinh mấy chiêu
liền giải quyết toàn bộ sự tình thật thỏa đáng.
Chẳng trách ngoại trừ làm lớp trưởng ở Tiểu học, ta không làm chức vị nào khác, thật sự là thất bại. Nếu là nhân vật chính ở cổ đại cũng tính là nhân vật lãnh đạo đi. Vậy mà ta ngay cả một tên tiểu quỷ đều cãi
không xong , xứng đáng là mệnh cho lão bản bóc lột……
Ta quyết định vãn hồi đại cục, đưa tay lấy hạt dẻ ngào đường đưa qua
cho Thạch Thạch, cười làm lành:“Ta mới vừa rồi giận mới nói như vậy,
đừng để tâm.”
Thạch Thạch “Hừ” một tiếng, không cầm.
Ta cúi đầu,“Xấu hổ” chơi kéo góc áo, nhỏ giọng nói:“Kỳ thật ta cũng
không rất biết cái gì gọi là thích, nhưng mà ngươi là người tốt, ta coi
ngươi như đệ…… Đại ca, có thể che chở ta, cho nên tuyệt không chán
ghét.”
Lời nói đầy mùi kịch nổi da gà, ta nói thật tự nhiên, sau khi nói
xong còn vụng trộm ngắm Thạch Thạch liếc mắt một cái, hắn sắc mặt dịu đi rất nhiều, miệng lại còn thực cứng:“Mặc kệ ngươi! Còn có, Dự Phòng là
ai? Ở thôn của chúng ta sao?” (nino : Thạch Thạch đáng yêu a~)
Ta sống chết lắc đầu:“chó con Đại Hoàng mới sinh, cái con màu đen tên Dự Phòng……”
Thạch Thạch biểu tình cứng đờ, đầu óc không biết rút dây thần kinh nào, lại không thèm nói chuyện với ta.
Đáng giận! Tiểu hài tử 8 tuổi tâm tư thật sự là khó đoán a!
Lúc trở về Lý gia thôn, ta lễ phép cáo biệt Thiết Đầu đại thúc, mang
theo con tò he hình người, đi về phía nhà mình. Mới vừa đi đến sân, chợt nghe từ phòng bà ngoại truyền đến tiếng quát mắng:“Ta làm sao nuôi ra
được đứa con khiến người xem thường như ngươi! Mới có hai năm làm ăn phá sản còn chưa tính! Ngay cả chút đồ cưới của Lạc nha đầu cũng tính kế,
thật làm lão bà ta đã chết à?”
Ta nghe thấy tên của mình, vội vàng nhón mũi chân đi đến bên cửa sổ
nghe lén, bên trong truyền đến tiếng khóc của một nam nhân xa lạ, cậu
khuyên giải an ủi:“Mẫu thân bớt giận, Nhị đệ cũng là buôn bán bị người
lừa gạt, mấy năm trước hắn cũng giúp đỡ nhà chúng ta không ít, đối mẫu
thân cũng hiếu thuận, chẳng lẽ lần này thật đúng là nhìn hắn bị nợ bức
tử sao?”
Mợ cũng hát đệm vào:“Hai năm nay lương thực mất mùa, trong nhà đã
nghèo túng, còn có nhiều miệng ăn. Số nợ của tiểu thúc cũng không ít,
con dâu đã cố đắp vào, ngay cả vòng tay bằng vàng của con cũng đã lấy
ra, vẫn không đủ, còn lại không thể đụng đến đồ cưới của Tú Lan đi? Sang năm nó sẽ xuất giá, có thể nào làm cho nhà chồng khinh thường? Dù sao
Lạc nha đầu mới 8 tuổi, còn nhiều năm, trước để cho tiểu thúc bổ sung
tiền vốn, tương lai kiếm trở về cho nàng cũng giống nhau.”
Bà ngoại oán hận nói:“Nham hiểm, chỉ biết giả hiền lành! vòng tay của ngươi còn không đến 3 lượng, kiểu dáng lại cũ, có thể giá trị bao
nhiêu? Trong phòng còn bộ trang sức, chỉ là không bỏ ra thôi.”
Mợ cũng nóng nảy:“Hai bộ trang sức kia cũng là tương lai cho tôn tử
của bà bà cưới vợ a, giữ lại cũng không phải của Lý gia sao?”
“Mẹ, xem ở con ngày thường đối với người hiếu thuận, mẹ liền giúp con đi.” Tiếng khóc của cậu hai càng phát ra vang dội,“Hay là cần ép con đi bán ruộng đất nhà ở của tổ tiên mới được sao? Con dập đầu lạy người……
Cứu cứu con đi.”
Tiếng dập đầu lục tục vang lên.
Biểu muội ở phòng bếp ngoắc ngoắc ta lại, câu nói kế tiếp ta không có nghe, lúc ăn cơm vẻ mặt của mợ tươi cười, nàng làm 1 con gà, đem đùi gà cho biểu đệ, lại gắp cho ta hai miếng thịt, cậu hai hốc mắt mặc dù hồng hồng, lại cười hì hì , còn cùng cậu cả uống hai chén rượu nhỏ, bà ngoại khuôn mặt u sầu. Cho nên ta nghĩ bọn họ cầu đã đạt thành.
Truyền thống cổ đại là nữ nhi gả đi ra ngoài như bát nước hắt đi, đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu lại càng không có quyền lên tiếng, ăn mặc đã không bạc đãi ta, tranh cãi ầm ĩ chỉ biết càng không hay ho. Hơn nữa mấy thứ kia
là mẹ của Lâm Lạc Nhi để lại cho nàng, bị bà ngoại giấu đi, ta cho tới
bây giờ chưa từng thấy qua, cũng không có cảm giác thuộc về mình, không
bằng bỏ đi.
Trước mắt, vấn đề quan trọng nhất ta cần giải quyết là — Thạch Thạch.
Ánh nắng chiều dần dần rút đi, đàn gà nơi nơi đi dạo cũng ưỡn ngực
ngẩng đầu trở về tổ, ta nhìn ra cửa sổ xa xa thấy Thạch Thạch đã chạy
tới, lập tức bỏ lại đồ thêu, nhảy xuống giường, mở cửa sổ, trèo tường
trốn ra.
Bên ngoài sân là một mảnh cây dâu và cây hòe, bên cạnh có phòng cỏ cũ nát không người ở, ta vội vàng chạy đi vào, thấy Thạch Thạch không đuổi theo, đóng lại cánh cửa trúc rách nát, há mồm thở dốc, chuẩn bị chờ hắn rời đi rồi mới về nhà.
Không nghĩ tới, ước chừng 3 khắc sau, bên ngoài phòng cỏ truyền đến
vài tiếng chó sủa vui mừng, Thạch Thạch đắc ý dào dạt một cước đá văng
cửa trúc, nắm Đại Hoàng của nhà ta đi đến, nói giống như ác bá:“Chạy cái gì mà chạy? Ngươi chạy trốn
khỏi ngũ chỉ sơn* của ta sao?”
Ta ló mặt ra khỏi chỗ nấp, mạnh miệng nói:“Ta mới không thèm chạy.”
Thạch Thạch cuồn cuộn xắn tay áo, ngoắc ngoắc ngón trỏ với ta:“Lại đây! Đừng ép ta dùng sức mạnh !”
Ta ôm đầu lui vào góc, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Thạch Thạch một bước tiến lên, đem ta đẩy ngã trên đám cỏ, sau đó
thực không khách khí ngồi ở bên hông, dùng đầu gối ngăn chận hai tay ta, từ trong lòng lấy ra cái hộp thuốc của Nam Cung thế gia, lấy ra một
khối to, giữ lấy cằm của ta mà bôi lên.
Hoang sơn dã lĩnh*, một tiểu cô nương như ta bị khi dễ, chẳng những
kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Bị hắn bôi miệng đầy mùi hoa sen, ngay cả trong miệng đều bị dính hai chỗ, đắng muốn đòi mạng.
Đại Hoàng ở bên cạnh lắc lắc cái đuôi chó săn, một chút cũng không có ý nguyện cứu chủ nhân.
Đồ súc sinh chân ngoài dài hơn chân trong! Về sau đừng mơ tưởng ta sẽ cho mày ăn xương gà!
“Tốt lắm,” Thạch Thạch bôi thuốc xong, bỏ ta ra, ngồi bên cạnh oán
giận,“Rõ ràng chính là người quái dị, còn mặc cho miệng vết thương
chuyển biến xấu, chẳng phải là xấu càng thêm xấu? Tuy rằng phụ thân nói
nữ tử trọng đức không trọng sắc, ta Tể tướng trong bụng có thể chống
thuyền, không chê ngươi khó coi, nhưng đứa ngốc nhà ngươi cũng không thể cố ý hủy dung a!”
“Thành ngữ không biết dùng cũng đừng dùng bậy!” Ta vỗ vỗ đầu đầy cỏ
khô, vuốt quần áo hỗn độn, tức giận không thể kiềm chế. Loại sự tình này trở về còn không thể cáo trạng, bị thương không bôi thuốc, nói cho ai
nghe cũng bị đánh……
“Biết chữ có gì đặc biệt hơn người, ta học bảo đảm nhanh hơn ngươi!”
Thạch Thạch giúp ta gỡ mấy cọng cỏ dại phía sau đầu, cười nói,“Ngươi như thế nào ngốc như vậy? Từ đầu đến miệng, càng ngày càng khó coi, giống
như có ý định tự mình hủy dung.”
“Ta không thể thích bộ dạng người quái dị sao?” Ta đẩy hắn ra, hướng ngoài cửa đi thẳng.
“Đừng đi,” Thạch Thạch lấy tay giữ chặt ta,“Ta sợ ngươi trở về lại
rửa sạch thuốc, mấy ngày nay ta phải mỗi ngày nhìn ngươi! Không cho làm
bậy! Nếu không ta nói cho bà ngoại ngươi!”
Hắn là con giun trong bụng ta sao? Ta thật buồn bực .
Thạch Thạch ấn ta ngồi xuống một lần nữa, tự mình suy nghĩ xong mới
nói:“Ta không tin ngươi thích tạo hình người quái dị đâu, nhất định có
nguyên nhân. Nha đầu ngốc, nếu gặp được khó khăn, một người để ở trong
lòng không tốt, không bằng nói cho ta nghe một chút, nói không chừng có
thể giúp ngươi.”
Ta u buồn nói:“Ngươi sẽ không hiểu được , có một số việc để cho người ta biết không tốt.”
Thạch Thạch vỗ ngực cam đoan:“Ta không phải tam cô lục bà, có khi nào đi nói huyên thuyên? Hơn nữa ngươi gọi ta một tiếng đại ca, chuyện của
ngươi chính là chuyện của ta, đại ca nhất định sẽ giúp ngươi.”
Hắn quả thật là rất kín miệng, là đứa nhỏ có thể giữ bí mật, nhưng
nói cho hắn biết chuyện xuyên qua rơi vào tiểu thuyết, là vạn vạn không
thể . Vì thế ta thở dài nói:“Trước đây ta xem tướng, tương lai ta sẽ là
hại nước hại dân tuyệt thế mỹ nữ, hơn nữa mệnh số đào hoa, chỉ có bị hủy dung mới bảo đảm cả đời bình an.”
Khóe mắt Thạch Thạch run rẩy hai cái:“Ta không cảm thấy a……”
“Hiện tại ta còn nhỏ tuổi! Qua vài năm nữa sẽ không kịp ! Thầy tướng
số còn nói sẽ có rất nhiều sắc lang làm hại ta! Phải sớm xử lý, ngươi
khả trăm ngàn đừng tìm người ta nói việc này.” Ta oán giận.
Thạch Thạch run run hỏi:“Đừng nói ngươi thấy Nam Cung thiếu gia liền
trốn, là sợ hắn thích ngươi?! Hắn cũng là một trong những sắc lang?”
Ta trầm trọng gật đầu.
“Phốc –” Thạch Thạch rốt cục không nín được , cười đến lăn lộn xuống
đất, còn quẹt nước mắt nói,“Nha đầu ngốc, tối nay ta đem ngươi về, đưa
ngươi đi xem tướng lần nữa, lại đến để đại phu kê thuốc mà uống, miễn
cho bệnh tưởng ngày càng nghiêm trọng. Ha ha — còn tuyệt thế mỹ nữ nữa
chứ……”
“Ta nói thật.” phản ứng của tên kia làm ta tức giận đến dậm chân.
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi tương lai là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, ta
tương lai là thiên hạ đệ nhất cao thủ.” Thạch Thạch cười đến không thở
nổi, ánh mắt nhìn ta thật giống như đang nhìn Phù Dung tỷ tỷ.
Đại Hoàng cũng sủa không ngừng, trong gió đêmlạnh lùng , ta cảm thấy thật xấu hổ, yên lặng xoay người đi.
Ta thề, đời này không bao giờ nói thật với bất kỳ ai nữa! Mọi thứ vẫn là dựa vào chính mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com