Sau khi Mạnh Dương lên xe của Lục Vân Kính, Lục Vân Kính nhìn cậu nghi ngờ hỏi: "Ngày hôm qua không phải cậu cùng Lạc Thịnh đón sinh nhật sao? Tại sao đột nhiên lại vào bệnh viện? Kết quả kiểm tra như thế nào? Không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?"
"Lái xe đi, vừa đi vừa nói." Mạnh Dương đeo đai an toàn nói.
"Muốn đi chỗ nào? Đi ăn cơm sao?" Lục Vân Kính hỏi.
"Tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi." Mạnh Dương nói.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?" Lục Vân Kính vừa lái xe vừa nói.
"Lạc Thịnh hôm qua không cùng tớ đón sinh nhật, tớ một mình uống quá nhiều, không cẩn thận nằm trên đường ngủ thiếp đi.
Người qua đường tưởng tớ ngất liền gọi điện thoại cho bệnh viện đưa xe cứu thương đến đem tớ đi, tớ vốn không hề bị thương."
"Lạc Thịnh không cùng cậu đón sinh nhật thì cậu nên gọi điện cho tớ chứ, một mình cậu uống có gì vui chứ?" Lục Vân Kính tức giận nói.
"Lạc Thịnh cùng Vu Quân Thần đã lén lút ở sau lưng tớ yêu nhau rồi." Mạnh Dương bình tĩnh nói.
Lục Vân Kính kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạnh Dương nói: "Thật sao? Cậu bởi vì biết chuyện của bọn hắn, cho nên mới mượn rượu giải sầu sao?"
Mạnh Dương trầm mặc không trả lời, bởi vì cậu của trước kia chỉ vì Lạc Thịnh không cùng cậu đón sinh nhật mà mượn rượu giải sầu, vốn không hề biết chuyện của Lạc Thịnh và Vu Quân Thần, dựa theo sự phát triển của kiếp trước, ước chừng ba năm sau cậu mới biết được Lạc Thịnh và Vu Quân Thần đã sớm ở bên nhau.
"Tớ đã cảm giác hai người bọn hắn dường như có điều gì đó không đúng, nhưng mọi chuyện không rõ ràng cho nên không dám nói lung tung." Lục Vân Kính cũng cảm thấy tức giận nói: "Cậu tiếp theo định như thế nào"
Mạnh Dương nói: "Vài ngày nữa đến sinh nhật Vu Quân Thần, tớ chuẩn bị cho bọn hắn một món quà khó quên, còn một chuyện cần cậu giúp."
"Việc gì cậu nói đi."
"Tớ muốn mượn căn biệt thự trên núi trà của nhà cậu, tổ chức tiệc sinh nhật."
Lục Vân Kính suy tư một hồi, liền hiểu rõ ý định của Mạnh Dương, sau đó nói: "Tớ đã biết, tớ sẽ giúp cậu chuẩn bị."
"Vân Kính" Mạnh Dương nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định nói: "Từ giờ trở đi đầu óc của tớ sẽ do tớ khống chế, tớ sẽ dựa theo suy nghĩ của mình mà sống!"
"...!Chẳng lẽ trước giờ đầu óc của cậu do người khác khống chế?" Lục Vân Kính cảm thấy không hiểu lời cậu nói.
Mạnh Dương nhắm mắt lại, hồi tưởng đủ loại sự việc xảy ra ở kiếp trước, mà cậu ở kiếp trước có chút ngu xuẩn đến đáng thương.
..........................................!
Mạnh Dương cùng Lục Vân Kính bàn bạc kế hoạch cụ thể, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm rồi Lục Vân Kính đưa Mạnh Dương về.
Mạnh Dương vừa vào nhà, xe Lạc Thịnh từ cửa lớn tiến vào.
"Mạnh Dương!" Vu Quân Thần xuống xe đi về hướng Mạnh Dương hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Tại sao không nghe điện thoại? Chúng tớ tìm cậu khắp nơi."
Mạnh Dương điều chỉnh biểu tình trên gương mặt, sau đó quay người, mỉm cười nhìn Vu Quân Thần nói: "Tớ cùng Lục Vân Kính ăn cơm, các cậu ăn cơm chưa?"
"Chúng tớ..." Vu Quân Thần quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Thịnh đang đi về hướng này, sau đó nói: "Chúng tớ đi cậu khắp nơi, còn chưa kịp ăn cơm chiều."
Mạnh Dương trong lòng cười lạnh, cậu đều có thể từ mùi hương trên thân Vu Quân Thần nói rõ những món hắn vừa ăn.
"Tôi nói cậu rốt cuộc bị bệnh gì?" Lạc Thịnh tức giận nhìn Mạnh Dương nói: "Cảm thấy để cho người khác lo lắng cậu rất thú vị đúng không? Nhất định phải để cho người khác hết mực quan tâm? Đến lúc cậu xảy ra chuyện cũng không còn ai thèm quan tâm mới vui lòng đúng không?"
"Thôi mà Lạc Thịnh..." Vu Quân Thần theo thói quen bắt lấy tay Lạc Thịnh, thời điểm định khuyên nhủ hắn trong lòng đột nhiên bị động tác của mình giật mình, sau đó lập tức buông tay hắn ra, nhanh chóng lén nhìn biểu tình Mạnh Dương, phát hiện biểu tình Mạnh Dương không có bất kỳ biến hóa gì, mới cố ý giả vờ đứng bên cạnh Mạnh Dương ra vẻ bênh vực nói: "Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy sao? Vừa rồi rõ ràng rất lo lắng, hiện tại lại cố ý bày bộ dáng tức giận, không thể thẳng thắn một chút sao?"
"Tớ có chuyện muốn nói với các cậu, nếu như các cậu còn chưa dùng cơm thì để nhà bếp làm vài món, các cậu vừa ăn vừa nói." Mạnh Dương quay người đi vào trong: "Đi thôi."
Bọn họ đi vào nhà, Mạnh Dương để người giúp việc thông báo cho đầu bếp làm vài món mà Vu Quân Thần thích, sau đó cùng bọn họ ngồi chờ trong phòng ăn, vừa chờ thức ăn đưa lên vừa bàn chuyện tổ chức tiệc sinh nhật.
"Hôm nay vào lúc tớ cùng Vân Kính dùng cơm, cậu ta biết tớ muốn tổ chức bù tiệc sinh nhật, liền nói muốn cho chúng ta mượn căn biệt thự trên núi trà của nhà cậu ta để tổ chức tiệc."
"Thật sao?" Vu Quân Thần có chút bất ngờ, sau đó cười nói: "Xem ra cậu ấy thật tâm xem cậu là bạn bè, thế mà đồng ý việc cho cậu mượn biệt thự trên núi trà để tổ chức tiệc."
"Biệt thự nhà chúng ta cũng có, trên núi, bờ biển, trên đảo, nội thành đều có thể tùy tiện chọn, hoặc tổ chức tại khách sạn nhà chúng ta cũng được, không cần thiết nhất định phải tổ chức tại biệt thự nhà cậu ta." Lạc Thịnh nói.
Trước đó Vu Quân Thần đã từng một lần đề cập với Mạnh Dương về căn biệt thự trên núi trà của Lục Vân Kính, vô cùng thích nơi đó, rất muốn mượn ở vài ngày để tìm linh cảm, nhưng đều bị Lục Vân Kính từ chối, nói là chỉ có duy nhất căn biệt thự đó không thể tùy tiện cho người khác mượn, nhưng thực tế nguyên nhân Lục Vân Kính không muốn cho mượn là bởi vì hắn không thích Vu Quân Thần, chỉ bởi vì mối quan hệ với Mạnh Dương, một mực chưa hề nói tới điều này.
Vu Quân Thần bị từ chối nhiều lần, trong lòng đương nhiên cảm thấy thất lạc, sau đó từng nói qua chuyện này với Lạc Thịnh, Lạc Thịnh cảm thấy Lục Vân Kính quá nhỏ nhen, cũng chỉ là một căn biệt thự, mượn ở vài ngày cũng không đồng ý, thế là trong lòng cũng cảm thấy chán ghét Lục Vân Kinh.
Cái gọi là không có được mới gọi là tốt nhất, dựa