Hứa Vọng Nhai ngay tại lớp học làm khó Mạnh Dương, kết quả lại làm chính mình mất mặt, trong lòng đương nhiên rất tức giận.
Tuy nhiên, ông tức giận không phải vì Vu Quân Thần thua Mạnh Dương, mà tức giận chính mình đến từng này tuổi, việc gì mà chưa thấy qua, thế mà lại vì một học sinh mình xem thường làm mất hết mặt mũi.
Nhưng Hứa Vọng Nhai không thể không thừa nhận khứu giác của Mạnh Dương thật lợi hại, lần này là do ông đã đánh giá thấp Mạnh Dương dẫn đến hậu quả mà ông phải tự mình gánh chịu.
Nhưng ông vốn không cho rằng Mạnh Dương giỏi hơn Vu Quân Thần, bởi vì mặc dù khứu giác là điều kiện tất yếu, nhưng thiên phú ở phương diện điều hương, chủ yếu vẫn phải nhờ vào khả năng lĩnh hội.
Vu Quân Thần là người có khả năng lĩnh hội và có thiên phú điều hương cao nhất trong tất cả các học trò được ông thu nhận, ông tin rằng thành tựu sau này Vu Quân Thần sẽ rất cao, nói không chừng sẽ có một ngày vượt qua cả ông.
Và ông cảm thấy Mạnh Dương muốn vượt qua phần thiên phú của Vu Quân Thần là điều không thể, qua nhiều năm ông chưa từng có nhìn nhầm qua.
Vu Quân Thần đã thua Mạnh Dương trong phần thi đoán hương, tâm trạng vô cùng thất vọng, đồng thời cũng lo lắng Hứa Vọng Nhai sẽ trách cứ hắn, cho đến khi sư huynh Văn Viễn nói cho hắn biết Hứa Vọng Nhai không giận hắn, vả lại Hứa Vọng Nhai cảm thấy trong tương lại Mạnh Dương nhất định không thể vượt qua hắn, thì hắn mới yên tâm.
Sau khi tất cả giáo viên rời khỏi lớp học, học viên cũng vừa bước ra ngoài vừa bàn tán cuộc thi của Mạnh Dương và Vu Quân Thần.
"Chẳng tránh thành tích nhập học của Mạnh Dương còn cao hơn Vu Quân Thần, điểm thi vấn hương* và hiểu biết về hương liệu của cậu ấy khẳng định rất cao, tỷ lệ điểm 2 phần thi này đã chiếm hơn một nửa.
Về phần thi kiến thức căn bản, xem bảng thành tích ở trường học của cậu ấy đã có thể hiểu được phần nào."
*vấn hương: đoán mùi hương
"Trước đây tớ còn rất chắc chắn điểm số của Mạnh Dương phần nhiều là được nâng điểm, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của cậu ấy, cậu ấy không cần thiết phải gian lận."
"Nói như vậy, rốt cuộc Vu Quân Thần giỏi hơn, hay là Mạnh Dương giỏi hơn?"
"Tớ cảm thấy có lẽ Vu Quân Thần giỏi hơn một chút, bởi vì vấn hương có thể cải thiện độ chính xác thông qua luyện tập, nhưng thiên phú thực sự rất khó để thay đổi và cải thiện.
Vu Quân Thần đã giành được rất nhiều giải nhất trong những cuộc thi trước đây, còn Mạnh Dương chưa từng đoạt được giải nào, cho nên chắc chắn phần thiên phú của Vu Quân Thần cao hơn."
"Nhưng bây giờ Mạnh Dương là học trò của thầy Lâm Tùng Đài, dưới sự hướng dẫn của thầy, nói không chắc trong tương lai Mạnh Dương còn lợi hại hơn so với Vu Quân Thần."
"Vu Quân Thần cũng là học trò của thầy Hứa Vọng Nhai, mà học trò của thầy Hứa đều ưu tú hơn học trò của thầy Lâm, đây không phải việc mọi người đều rõ ràng hay sao? Có thể thấy năng lực hướng dẫn của thầy Hứa cao hơn thầy Lâm mới đúng."
"Nói cũng đúng, thiên phú của Vu Quân Thần cao hơn Mạnh Dương, năng lực hướng dẫn của thầy Hứa mạnh hơn thầy Lâm, vậy khả năng Mạnh Dương giỏi hơn Vu Quân Thần thực sự quá nhỏ."
"Nhưng mà, mặc kệ là trở thành học trò của thầy Hứa Vọng Nhai hay thầy Lâm Tùng Đài đều khiến người khác phải ngưỡng mộ và ghen tị."
Sáng hôm nay Mạnh Dương có 2 tiết học, buổi chiều cũng có 2 tiết, sau khi kết thúc ngày học đầu tiên, Mạnh Dương không trở về nhà, mà yêu cầu tài xế đưa cậu đến Tập đoàn Lạc Thị.
Sau khi vào phòng làm việc của Lạc Tu, bởi vì Lạc Tu đang nghe điện thoại, Mạnh Dương lấy tinh dầu do cậu tự điều chế từ trong ba lô ra, đặt lên chiếc bàn tròn nhỏ, sau đó ngồi xuống sô pha xem máy tính bảng.
Cậu đã lưu trữ một số nội dung của sách cổ vào máy tính bảng, chỉ cần có thời gian cậu đều lấy ra học tập và nghiên cứu.
Sau nửa tiếng, Lạc Tu kết thúc cuộc gọi, Mạnh Dương đặt máy tính xuống, đi đến ngồi xuống tay vịn ghế sô pha của Lạc Tu, vừa giúp anh xoa bóp vai gáy vừa nói: "Hôm nay cũng bận đến tối sao?"
"Hôm nay sẽ không quá muộn, bốn năm tiếng nữa sẽ kết thúc." Lạc Tu nhìn văn kiện nói.
"Vậy hôm nay vẫn ăn tối ở văn phòng sao?" Mạnh Dương nói.
"Hôm nay ở trường thế nào?" Lạc Tu hỏi.
Kỹ thuật xoa bóp của Mạnh Dương không có gì để chê bai, bởi vì huyệt vị tìm rất chuẩn xác, Lạc Tu không tự chủ dần thả lỏng, bởi vì quá thoải mái, anh không nhịn được muốn nhắm mắt hưởng thụ.
"Tiết học ngày đầu tiên, đối với em khá đơn giả và dễ hiểu." Mạnh Dương nói: "Hôm nay ngày đầu tiên nhập học, lúc đầu muốn đi ăn cùng Vân Kính chúc mừng một chút, nhưng nhà cậu ấy chắc chắn cũng sẽ làm tiệc chúc mừng, em cũng không để cậu ấy mặc kệ người nhà cùng em đi chúc mừng."
Mạnh Dương cố ý buồn bã thở dài.
Lạc Tu nói: "Có điều gì muốn nói thì cứ nói."
"Nói cho chú sao?" Mạnh Dương giả vờ do dự nói: " Khoảng cách thế hệ giữa chúng ta hẳn là rất lớn, đúng không? Những lo lắng của em, nói cho chú cũng không thể hiểu, chắc chắn sẽ nói một đống đạo lý với em, nói không chừng còn giáo huấn em."
"Trong mắt cậu, tôi là hình tượng bảo thủ như vậy sao?" Lạc Tu vừa ký văn kiện vừa nói.
"Bảo thủ hay không em không biết, nhưng gần đây chú muốn nuôi em giống như con trai chú vậy, cho nên nói không chừng chú cũng sẽ như 1 người cha giáo huấn em." Manh Dương nói: "Nhưng mà gần đây em có chút ganh tị với Vân Kính, ông bà cha mẹ đều rất yêu thương cậu ấy, nhưng cha em trong lòng ông ấy, đứa con ruột như em còn không quan trọng bằng Lục Vân Kính*, lúc đầu Vân Kính gọi em đến nhà cậu ấy ăn tối, nhưng em lo bản thân sẽ cảm thấy ganh tỵ nên đã từ chối."
*Ý Mạnh Dương nói cha cậu xem người dưng còn quan trọng hơn con ruột của mình.
Mạnh Dương ôm cổ Lạc Tu, dán mặt mình vào mặt anh nói: " Lạc thúc thúc, chú thực sự muốn làm cha của em sao? Nhưng em