Mạnh Dương dù sao từng cùng Lạc Thịnh kết giao, đối với hắn vẫn có phần nào hiểu biết, Lạc Thịnh từ nhỏ do ông ngoại hắn nuôi lớn, sau khi trưởng thành mới trở về Lạc gia, nhưng không phải ngày nào cũng ở nhà chính, bởi vì hắn ở bên ngoài cũng có nhà riêng.
Vả lại nhà chính Lạc gia lớn như vậy, cho dù có ở chung một mái nhá cũng không nhất định sẽ gặp nhau.
Cho nên Mạnh Dương còn cho rằng ít nhất ở đây vài ngày mới có thể sẽ gặp phải Lạc Thịnh.
Nhưng sáng ngày hôm sau, thời điểm Mạnh Dương cùng Lạc Tu dùng bữa sáng, Lạc Thịnh với bộ dáng có chuyện muốn nói với Lạc Tu đi tới, nhưng hắn vừa nhìn thấy Mạnh Dương, liền kinh ngạc đến ngẩn người.
"Ngươi tại sao lại ở đây?!" Lạc Thịnh lấy lại tinh thần nhìn Mạnh Dương chất vấn: "Ai cho phép ngươi đến đây?!"
Mạnh Dương không trả lời hắn, cố ý dùng ánh mắt vô tội và lúng túng không biết làm sao nhìn về phía Lạc Tu.
"Cậu ấy là khách của tôi, nhận lời mời của tôi ở lại chỗ này, cậu có ý kiến gì sao?" Lạc Tu lạnh mặt nhìn Lạc Thịnh.
Lạc Thịnh nghe xong lời Lạc Tu nói, trong lòng càng thêm kinh ngạc, sau đó tức giận nói: "Cha, có phải cậu ta đã nói gì với cha hay không? Con với cậu ta đã chia tay, mặc kệ cậu ta nói gì đều là nói dối, cha tuyệt đối đừng tin lời cậu ta!"
"Tôi biết cậu ấy và cậu đã chia tay, tôi mời cậu ấy ở lại, không chút nào liên quan đến cậu, cậu không cần tự mình đa tình, nếu cậu không muốn nhìn thấy cậu ấy thì không cần đến đây." Trong lòng Lạc Tu có bao nhiêu chán ghét mẹ Lạc Thịnh cùng ông ngoại hắn liền có bấy nhiêu không thích Lạc Thịnh, chỉ là hiện tại chưa phải thời điểm công khai Lạc Thinh không phải con ruột anh.
"Cha, cha không thể để cậu ta ở lại, cha không biết cậu ta là dạng người gì đâu..."
"Tôi lặp lại một lần nữa, cậu ấy là khách của tôi, nếu cậu dám vô lễ với cậu ấy, thì đừng bước chân vào nhà này nửa bước."
Trên mặt Lạc Tu không có bất kỳ biểu tình gì, thậm chí không có biểu hiện tức giận, nhưng khí thế không giận mà uy cũng đủ khiến Lạc Thịnh sợ hãi, không dám nói thêm ý kiến nào nữa, chỉ có thể xiết chặt tay, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Mạnh Dương.
"Lạc thúc thúc" Mạnh Dương nhìn Lạc Tu nói: "Lạc Thịnh không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy hắn, bằng không tôi vẫn là chuyển ra khách sản ở..."
"Cậu cứ ở lại đây, đâu cũng không cần đi." Lạc Tu tiếp quản tập đoàn Lạc Thị đã nhiều năm, quen với việc sắp xếp để người khác thực hiện, hiện tại trong lòng anh, Mạnh Dương chỉ là một hậu bối, trẻ con nên nghe lời, ở lại đây được chăm sóc, đây mới sắp xếp tốt nhất cho cậu.
.
ngôn tình hay
"Vậy hôm nay tôi có thể đi gặp bạn không? Tôi đã nhiều ngày không gặp bạn của tôi rồi, hắn rất lo lắng cho tôi." Mạnh Dương nhìn Lạc Tu xin ý kiến, bởi vì cậu biết nếu Lạc Tu không cho phép, cậu không có khả năng rời khỏi nơi này.
"Vết thương của cậu còn chưa tốt, đừng ra ngoài quá lâu hoặc để bạn cậu đến thăm đều được." Lạc Tu nói.
"Tôi chỉ ra ngoài một lát, gặp nhau nói vài câu liền trở về." Mạnh Dương ngay lập tức nói.
Lạc Thịnh đứng một bên không rời đi cũng không ngồi xuống, bởi vì hắn có chuyện muốn nói với Lạc Tu, nhưng lại không muốn cùng Mạnh Dương ngồi trên bàn ăn.
Mà Lạc Tu cùng Mạnh Dương xem như hắn không tồn tại, hai người tiếp tục dùng bữa sáng, bầu không khí rất hài hòa càng làm cho Lạc Thịnh tức giận không thôi, rõ ràng nơi này là nhà hắn, nhưng hắn lại trở thành người hoàn toàn xa lạ.
Lạc Tu nhìn thời gian, đứng dậy xuất phát đến công ty, Nguyên thúc tiễn anh ra ngoài, trong nhà ăn chỉ còn lại Mạnh Dương cùng Lạc Thịnh, và vài người giúp việc đứng bên cạnh.
"Ta thật sự chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như ngươi, ta mặc kệ ngươi như thế nào thuyết phục cha ta để ngươi ở đây, cũng mặc kệ ngươi rốt cuộc có mục đích gì, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nhanh chóng cút đi, đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta sẽ khiến người hối hận!" Lạc Thịnh dùng ánh mắt hung ác nhìn Mạnh Dương cảnh cáo.
Mạnh Dương nhấp một ít sữa bò, sau đó dùng khăn lau miệng, đứng dậy nhìn Lạc Thịnh nói: "Nếu như việc ta ở đây khiến ngươi cảm thấy rất gai mắt rất tức giận, vậy ta ở đây càng thêm vui vẻ.
Đồng thời dường như ngươi rất không biết tự lượng sức mình, Lạc thúc thúc là người nắm quyền của tập đoàn Lạc thị cũng là chủ của Lạc gia, còn là chủ của núi Long Lĩnh, chú ấy mời ta ở lại, ngươi lấy tư cách gì phản đối? Thật ra ta cũng rất hiếu kỳ cũng rất mong chờ ngươi sẽ dùng biện pháp gì khiến ta hối hận."
Lạc Thịnh nhìn bóng lưng Mạnh Dương rời đi, tức giận trong lòng dâng cao, muốn xông tới đích thân ném cậu ra ngoài.
Mạnh Dương để Nguyên thúc giúp cậu chuẩn bị một chiếc xe, sau đó cậu lái xe đi đón Lục Vân Kính.
Lục Vân kính vừa lên xe liền thấy trên trán Mạnh Dương dán băng trị thương, sửng sốt một chút rồi hỏi: "Trán cậu làm sao thế?"
"Vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ khỏi." Mạnh Dương vừa lái xe vừa nói.
"Tớ nói cậu rốt cuộc có chuyện gì quan trọng, nhất định phải trong thời gian các trường đại học thi tuyển sinh ra nước ngoài? Cậu không định học đại học sao? Lúc trước cậu còn nói muốn thi vào đại học Thánh Nhã, bây giờ lại bỏ lỡ kỳ thi, sau này cậu chuẩn bị như thế nào? Chọn một trường đại học khác để học? Hay chuẩn bị năm sau thi lại?"
"Năm nay tớ sẽ tham gia một vài cuộc thi điều hương, nếu như may mắn, nói không chừng sẽ được một bậc thầy nào đó nhận làm học trò, có thể nhận được cơ hội thi tuyển sinh đặc biệt.
Nếu không may mắn như vậy thì năm sau thi lại." Trong lòng Mạnh Dương cũng thấy đáng tiếc bỏ lỡ kỳ thi vào đại học Thánh Nhã, nhưng đối với việc tham gia thi đấu vẫn rất tự tin.
"Có chuyện này có thể cậu còn chưa biết, Vu Quân Thần và mẹ hắn, còn có cha ngươi và cô chú thím ngươi đều đang ở trong biệt thự của Lạc Thịnh.
Cha cậu đi khắp nơi nói cậu bất hiếu lại không có lương tâm, còn nói muốn đi kiện cậu."
Mạnh Dương cười gằn nói: "Kiện tớ cái gì? Kiện tớ không nuôi hắn? Tớ mới mười chín tuổi, vẫn còn đang đi học, hắn cũng không già đến bảy tám mươi tuổi không thể tự gánh vác sinh hoạt, chờ thêm mấy chục năm nữa hắn đi kiện tớ, tớ sẽ tuân thủ con số mà pháp luật quy định, mỗi tháng cho hắn một ít tiền."