Ngôn Diệc Quân cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, có ý riêng nói: “Sau lưng ông ta bị thương chẳng lẽ là…”
“Là tôi đâm.” Đoạn Hồi Xuyên chém đinh chặt sắt trả lời: “Con quỷ hút máu này quấy rầy tôi phiền phức vô cùng.”
“Một phía anh túm cổ ông ta, một phía vòng ra sau đâm trúng lưng? Tư thế này có vẻ rất khác biệt.” Ngôn Diệc Quân ý vị thâm trường nhướng nhướng mày.
Đoạn Hồi Xuyên nhất thời không nói gì, còn chưa chờ hắn nghĩ cái cớ qua loa thích hợp, Ngôn Diệc Quân đã nói trước: “May mà chỉ là thương nhỏ, vạn nhất thật sự có sơ xuất, anh tính làm sao bây giờ?”
Đoạn Hồi Xuyên nửa thật nửa giả chuyện cười: “Vậy thì tôi chỉ có thể gom hết tiền rồi bỏ mạng thôi.”
“Đứa bé kia đối với anh trọng yếu như vậy?” Sau khi bật thốt lên câu nói này, Ngôn Diệc Quân cảm thấy không thích hợp ngay lập tức, muốn thu hồi đã không kịp, không thể làm gì khác hơn chặn lại nửa sau “Thậm chí đáng giá để anh nhận tội thay” nuốt trở vào.
Đoạn Hồi Xuyên chỉ nở nụ cười, giọng điệu không chút nghĩ ngợi như chuyện đương nhiên: “Đó là hiển nhiên.”
Nghe câu trả lời này, Ngôn Diệc Quân mím mím môi, không thể nói được trong tâm là tư vị gì, càng lúc càng hối hận vì hỏi nhiều một câu như vậy.
Y đành phụ họa cười một cái, khen một câu huynh hữu đệ cung, cuối cùng rũ mi mắt xuống, tinh tế nghiên cứu hoa văn khắc trên khay trà gỗ đỏ thẫm, giống như mảnh gỗ được cắt gọt này đột nhiên có cành nẩy mầm, sinh ra đóa hoa.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao vậy?” Đoạn Hồi Xuyên phát hiện tâm tình đối phương tựa có điều biến hóa, kỳ quái thuận mắt liếc sang.
“Hả, tôi đang suy nghĩ…” Ngôn Diệc Quân âm thầm chế nhạo chính mình lo lắng không đâu, lấy lại bình tĩnh nói: “Người trong phòng khách kia, anh chuẩn bị xử lý như thế nào?”
“Xử lý như thế nào? Tỉnh thì để ông ta cút đi, đến chỗ nào mát mẻ tự ngốc ở chỗ đấy.” Đoạn Hồi Xuyên cười nhạo một tiếng, bị dọa vỡ gan còn dám tới dây dưa tới mình hay sao? Thật điếc không sợ súng, hắn cũng không ngại tìm một góc không có người, dạy cho gã một bài học khó quên.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, cửa thang gác truyền đến một vài tiếng chân run rẩy, hai người cùng quay đầu, Hứa Vĩnh sợ kinh hồn bạt vía thiếu chút nữa từ lầu hai lăn xuống, may mà gã ôm chặt lan can, không thì vết thương cũ chưa lành còn thêm vết thương mới.
“Tôi… Tôi đây đi ngay… Cũng sẽ không tới nữa, cầu… Van cầu cháu xem nể mặt mẹ cháu, tha cậu một mạng đi!”
Vừa tiếp xúc với ánh mắt băng lãnh của Đoạn Hồi Xuyên, hai cái cẳng chân của Hứa Vĩnh mềm đến run rẩy, vẻ mặt đưa đám nằm trên mặt đất, trộn với da thịt lỏng lẻo trên mặt, trông già nua thêm mười tuổi.
Đoạn Hồi Xuyên không thèm để ý gã, giơ tay chỉ đại môn, lời ít ý nhiều nói: “Lăn, đừng để tôi nhìn thấy ông nữa!”
Hứa Vĩnh như được đại xá, cơ hồ liên tục lăn lộn về phía cửa: “Tôi lăn tôi lăn, cút ngay!”
Cánh cửa lớn màu xanh kia mở ra rồi khép lại, theo khe cửa mở ra ánh dương ấm áp chen nhau ùa vào rồi lần thứ hai bị ngăn cản ở ngoài, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, bốn phía yên tĩnh quá phận.
Ngôn Diệc Quân do dự nhìn hắn: “Anh buông tha ông ta dễ dàng như vậy à? Nếu như anh không tiện, tôi có biết một vài…”
“Không cần.” Đoạn Hồi Xuyên có chút bất ngờ, mà cũng không muốn liên lụy Ngôn Diệc Quân vào vũng lầy này: “Nếu như ông ta thức thời không xuất hiện nữa, tôi sẽ lưu lại mệnh chó cho ông ta, Tiểu Thần tuy rằng không muốn gặp ông ta, thế nhưng chung quy vẫn là không hy vọng ông ta chết.”
… Trong lòng anh lẽ nào chỉ có em trai thôi sao? Ngôn Diệc Quân trở nên trầm mặc, có phần buồn bực.
Dù có chút không đành lòng đánh vỡ giây khắc yên tĩnh này, Ngôn Diệc Quân cuối cùng vẫn đứng dậy, dùng hết khả năng và giọng điệu tùy ý mời hắn lưu lại dùng cơm tối.
Đoạn Hồi Xuyên làm khó dễ liếc y một cái: “Tiểu Thần hiện tại ở nhà một mình…”
Đây cũng là có ý muốn cáo từ.
“Cũng được, mới vừa xảy ra chuyện như vậy, anh ở bên cạnh em mình cũng là phải. Nếu cần hỗ trợ, có thể tới tìm tôi.” Ngôn Diệc Quân trong lòng biết hắn mong nhớ em trai, bất tiện giữ lại thêm, tiễn người ra cửa.
Đoạn Hồi Xuyên đuôi mắt câu ra một nếp nhăn do cười, có ý trêu ghẹo: “Vậy cũng không được, anh là người bận bịu, còn nhiều bệnh nhân chờ anh cứu trị, tôi sao có thể chiếm dụng thời gian quý giá của anh.”
“Nếu anh có việc cần…” Ngôn Diệc Quân hơi dừng lại một chút, ánh nắng chiều ôn nhu phản chiếu lên gương mặt ngày càng nhu hòa, y chậm cười nói: “Tôi luôn có thể.”
Đoạn Hồi Xuyên bỗng dưng ngẩn ra, trực giác mách bảo bên trong lời này còn giấu cái gì đó, nhưng tia rung động thoáng qua này đã vội trốn mất, nhanh đến mức không bắt được.
Nhìn theo thân ảnh của người nọ biến mất ở hàng hiên đối diện, Ngôn Diệc Quân dựa lưng vào mặt sau cửa lớn đã đóng chặt.
Cho tới giờ phút này, khi chỉ còn lại một mình, y mới như trút được gánh nặng cởi ra tầng vỏ ngoài thành thạo điêu luyện kia, lúc trước vì đối phương xuất hiện mà vui mừng, giờ theo hắn rời đi dần dần tiêu tán.
Trước kia chỉ muốn, từ xa nhìn thôi là tốt rồi, bây giờ cách rất gần, lại không nhịn được khát cầu nhiều hơn.
Biết rõ chỉ là huynh đệ tình thâm, cảm giác chua vẫn không ngừng được mà dâng lên. Đến cùng vẫn là lòng quá tham, mới lộ ra quá nhiều kẽ hở không nên có.
Ngôn Diệc Quân tự giễu ấn ấn ngực, lập tức thu hồi hết tất cả cảm xúc không thích hợp, bước vào ánh đèn trong phòng khách, lại là một tư thái trầm ổn thong dong nhất quán.
Đến tận khi trở về nhà rồi, Đoạn Hồi Xuyên vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần vì ý cười ôn tồn kia.
Trái lại là Bạch Giản mua đồ ăn để đầy tủ lạnh về từ lâu, đang trong phòng bếp bận bận rộn rộn, gặp được lão bản, đầu đầy mồ hôi vội vàng chạy đến: “Lão bản, anh mau nhìn Chiêu Tài, hình như nó bị thiểu năng rồi! Tôi cho nó ăn, nó chẳng thèm động đậy!”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn Hồi Xuyên không khỏi nhíu mày, nhìn kỹ con vẹt nấp kín trong lồng chim một chút, duỗi tay ra chọt chọt cái đầu chim.
Chiêu Tài nhất thời bị kinh sợ xù hết lông lên, vì cảm nhận được khí tức của chủ nhân đã bình hòa trở lại, con vẹt thành tinh này cuối cùng cũng coi như tỉnh dậy khỏi giấc mộng đáng sợ, rụt rè đi tới, cà cà tay chủ nhân.
“Nhìn, làm gì có chuyện gì?” Đoạn Hồi Xuyên gãi gãi đám lông tơ trên cổ của nó, thấy nó bắt đầu làm bé ngoan ăn uống, mới quay đầu nói với Bạch Giản: “Chiêu Tài còn sợ chết hơn cậu, đừng có ngạc nhiên như thế. Đúng rồi, Tiểu Thần đâu?”
“Hứa Thần đang ở trên lầu làm bài tập đi.” Bạch Giản nhìn con vẹt trong nháy mắt sinh long hoạt
hổ, nhất thời sùng bái lão bản sát đất: “Lão bản thật là lợi hại! Vừa nãy tôi làm cách nào thì nó cũng không để ý tới tôi, anh vừa đến đã ổn, ngoan y như con trai của anh ấy.”
“…” Đoạn Hồi Xuyên khóe miệng giật một cái, lành lạnh nói: “Ý cậu nói tôi là người chim sao?”
“Ớ…”
Gõ gõ cửa phòng em trai, cũng không được đáp lại. Đoạn Hồi Xuyên cau mày, đẩy cửa ra, nghênh tiếp hắn chỉ có một mảng tối tăm cùng yên tĩnh.
Dựa vào tường trên giường mơ hồ đùn lên một cái bóng đen, Đoạn Hồi Xuyên lặng yên đi tới bên giường ngồi xuống, trên khăn gối có thể thấy được một mảng ẩm ướt thẫm lại, bên trong chăn mỏng lộ ra nửa cái gáy màu đen, cuộn mình thành một đoàn cực kỳ giống một con thú non bị vứt bỏ.
Đoạn Hồi Xuyên thay cậu ém lại góc chăn, đang muốn rời khỏi, lại bị cái tay phía dưới lén lút duỗi ra bắt được.
“Anh đánh thức em à?” Hắn quay đầu lại, Hứa Thần không biết đã khóc bao lâu, đỏ chót một đôi mắt, ở trong bóng tối cũng ướt đến toả sáng.
Hứa Thần lắc lắc đầu, đôi môi khép mở, lại không lên tiếng.
Đoạn Hồi Xuyên phảng phất biết cậu đang suy nghĩ gì, xoa xoa đầu của đối phương, nhẹ giọng an ủi: “Người kia không có chuyện gì, anh đã đuổi lão ta đi, sau đó sẽ không trở lại, cũng không mang em đi.”
Hứa Thần chớp mắt mấy cái, thở ra một hơi, giọng khản đặc hỏi: “Vậy còn anh? Có phải là anh cũng không sao rồi?”
Đoạn Hồi Xuyên theo bản năng muốn gảy gảy tóc mái, để che vết tích cái sừng kỳ quái một chút, nhưng cuối cùng hắn vẫn tận lực nhịn xuống, tự điều chỉnh một nụ cười thoải mái hơn: “Yên tâm đi, về thói xấu vặt này anh đã trị được rồi, chỉ còn chút di chứng, dùng thuốc là có thể khống chế. Anh của ngươi lợi hại lắm, sao có thể có việc gì?”
“Có thật không? Anh bảo đảm?” Hứa Thần vội vàng ngồi dậy, mở đèn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy chữ nghiêm túc, không biết từ chỗ nào lấy ra một tờ giấy nhàu nhĩ, đưa tới, chính nhi bát kinh yêu cầu: “Anh phải làm chứng từ!”
“…” Đoạn Hồi Xuyên dở khóc dở cười nhận lấy, bắt đầu viết lên, mặt trên xuất hiện hàng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo ——
Ca ca nhất định sống lâu trăm tuổi không đau không lo!!!
Ánh đèn vàng ấm áp xua tan tối tăm quanh thân, vô số bụi trần phiêu phù nhảy nhót bay lượn trong chùm sáng, vào giây lát này nỗi lòng chập trùng như thuỷ triều đã trở nên rõ ràng, như thể tất cả đau khổ đã bị san bằng theo năm tháng, cuối cùng hoa cũng nở trên khắp mặt sông băng dài vô tận, làm hắn rơi lệ.
Anh bảo đảm. Hắn thầm nghĩ.
Đoạn Hồi Xuyên hít sâu một hơi, với lấy bút, trịnh trọng kí tên lên mặt giấy, Hứa Thần cầm trong tay như bảo bối, cuối cùng đặt vào trong bình đựng tiền lẻ mà cậu đã tích cóp, xong khóa bình lại với bộ dáng hài lòng.
“Hài lòng chưa? Nhanh xuống lầu ăn cơm, đồ ăn sắp nguội rồi.” Đoạn Hồi Xuyên mỉm cười gảy gảy tóc em trai.
“Biết rồi biết rồi, ăn một bữa cơm cũng cằn nhằn…”
Trong phòng ăn, Bạch Giản đã nhanh nhẹn bưng mấy đĩa thức ăn thường ngày vào bàn, năm món một canh so với ngày thường còn phong phú hơn một chút.
Giữa bàn là một tô canh cá lớn, tự do tùy ý tản ra mùi thơm tươi ngon điếc mũi, Chiêu Tài trong lồng chim nhô đầu ra, vô cùng đáng thương ngó bát canh mà rơi lệ.
“Sao mà nấu nhiều như vậy, chúng ta ba người uống hết sao?” Hứa Thần nâng bát lên thổi thổi cho bớt hơi nóng, không kịp chờ nếm thử một miếng, nhất thời lộ ra vẻ mặt hưởng thụ: “Ngon quá! Tay nghề nấu canh của Bạch tiểu ca thật không tệ.”
“Khà khà, tôi đoán là có khách tới cho nên nấu nhiều hơn một chút… A, tôi nói sai rồi?”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Giản đang được đà khoe khoang, đột nhiên phát hiện bầu không khí trong nháy mắt ngưng trệ khó hiểu, đành nuốt vào luôn nửa câu còn lại “Cậu của lão bản không ở lại ăn cơm sao” trong nghi hoặc.
“À, không có chuyện gì, canh ngon như thế này, nhiều hơn cũng ăn hết.”
Đoạn Hồi Xuyên cười ha ha, ngoại trừ kĩ năng đặc thù của Bạch Giản thì hết chuyện để tám rồi, nhưng đột nhiên nhảy lên một ý nghĩ, lại nói: “Đúng rồi, bác sĩ Ngôn hình như còn chưa ăn cơm tối, để tôi mang sang cho anh ấy nếm thử trù nghệ của tiểu Bạch nhà chúng ta.”
Ánh trăng vô thanh vô tức thẩm thấu qua cửa sổ, lặng yên làn vào sàn phòng khách.
Văn phòng đối diện đèn đóm sáng choang, nhưng bên này chỉ có ánh trăng xanh lạnh lẽo.
Trên bàn ăn bày bảy lát sườn bò áp chảo thơm lừng, một bát sa lát thập cẩm, một ly rượu đỏ, đây cũng là bữa tối của Ngôn Diệc Quân.
Lúc chỉ có một thân một mình, hắn chẳng hề yêu việc xuống bếp làm cơm, thức ăn nhanh không dinh dưỡng chưa bao giờ ở trong thực đơn của y, ngược lại thì mấy món ăn đơn giản kiểu phương tây, tình cờ cũng là lựa chọn không tồi.
Ngôn Diệc Quân lười biếng dựa nghiêng bên cửa sổ, tay nâng cao ly rượu mắt hướng tới ô cửa sổ sáng đèn, mạn bất kinh tâm thả chút đồ ăn vào bể cá, có mấy cái đuôi trân châu cẩm lý vèo tới tranh nhau ăn.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, làm y có vài phần bất ngờ —— vào lúc này tới tìm y, sẽ là ai chứ?