Vô Song Chi Chủ

Cầu sinh cuối cùng một con đường (3)


trước sau

Tạm thời xử lí vết thương, thanh niên ngồi xếp bằng xuống, linh lực vận chuyển tiến hành hồi phục.

Lăn lộn trong Vu Huy Hoang mạc trọn vẹn tám năm thời gian. Gã biết bão cát nơi đây phi thường đáng sợ. Thậm chí, một tu sĩ Thông Linh cảnh còn bị bão cát đâm trên người lỗ trỗ, đến mức huyết nhục cùng lục phủ ngũ tạng bị cát đâm cắt qua, toàn bộ róc hết, chỉ còn trơ lại xương cốt còn dính thịt vụn.

Trận pháp uy lực sắp cạn, gã thanh niên đem mấy viên linh thạch ném ra, cật lực duy trì trận pháp ổn định.

May mắn là bão cát lần này cũng không tính là quá nguy hiểm, không đến một canh giờ đã ngừng.

Gã thở dàu một hơi, một tay đem chỗ linh thạch còn chưa tiêu hao hết quấn vào nhẫn trữ vật. Một tay ném ra một trương phù lục. Phù lục phát ra một đạo kim quang bé bằng đầu ngón tay, hướng một phương hướng trong hoang mạc chỉ tới.

...

Xích Long Vương Triều. Đông nam biên giới số ba mươi hai cứ điểm quân tập hợp.

Hàng vạn tu sĩ đứng trên một khu vực rộng lớn. Xung quanh là vài trăm lều trại dựng tạm, những lều trại này đều có bố trí trận pháp, phòng ngự cũng đủ dùng. Lại còn một vài gian chứa đầy hàng hoá cùng công cụ nữa.

Xích Long vương triều đối với các tiểu quốc nhỏ lân cận tiến hành xâm lược, nhưng không muốn lãng phí binh lính của quốc gia mình. Vì vậy, Xích Long quân vương đã ra biện pháp, chiêu thu các tán tu ở khắp nơi, thành lập tập hợp quân tiến hành đánh chiếm. Đồng thời sẽ ban thưởng hậu hĩnh.

Mặc dù biết rõ hung hiểm vạn phần, nhưng vẫn có vô số tán tu đâm đầu vào chiến tranh. Bọn họ cả đời ở tầng dưới chót lăn lộn, có một tia cơ hội đổi đời, dù là bất cứ ai cũng muốn thử.

Ở trong đám đông, một cái trẻ tuổi nam tử đang đúng đó. Âm thầm kiểm tra đi kiểm tra lại nhẫn trữ vật của mình.

Đan dược, pháp bảo, trận kì,... đều đã đầy đủ.

Đột nhiên, một đại hán râu dậm đột nhiên vỗ vai nam tử. Nam nhân có chút thất thố giật nảy mỉnh.

Đại hán không vì thế mà chê cười nam tử. Ngữ khí hảo sảng.

“Người trẻ tuổi, trước khi ra trận không nên mất bình tĩnh như vậy. Nên nhớ, càng hung hiểm càng phải bình tĩnh xử lí. Bí quyết sống sót của ta đó!”

Đại hán nhìn qua quân trang của nam tử một hồi. Sau đó đưa cho hắn một bộ khải giáp che kín toàn thân.

“Người trẻ tuổi, cậu chưa có áo giáp phải không? Quân tiên phong chúng ta mà không có áo giáp khác gì mất nửa cái mạng.”

Chưa kịp để hắn kịp nói gì, đại hán đã cười to rời đi, trước khi đi còn vỗ lưng hắn thêm hai phát nữa.

Đột nhiên, một tiếng báo hiệu vang khắp toàn trường. Từ ngọn núi đối diện xuất hiện bóng dáng của quân địch.

Vân Hoàng nhớ lại lời đại hán, áp chế trong lòng sợ hãi. Mặc lên áo giáp.

Khi hắn vừa kịp cầm kiếm lên, chiến trận đã bắt đầu.

...

Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát!

Phốc!

Nam tử trẻ tuổi thổ huyết, thanh kiếm trong tay cắm phập vào lồng ngực của đối phương. Hoả hệ linh lực bạo phát thiêu huỷ cương nguyên hộ thể của đối phương, đâm nát trái tim.

Đối phương trước khi chết đi còn trấn cho hắn một quyền khiến lục phủ ngũ tạng của hắn dường như bị đảo lộn.

Nam tử ho rất mạnh, nuốt một viên đan dược vào sắc mặt mới tốt ra một chút. Rút ra thanh kiếm từ lồng ngực của tên kia.

Kẻ vừa ngã xuống là một tên thể tu.

Chiến trận đã duy trì được ba canh giờ.

Lúc này đây, mùi máu tươi, sát khí hỗn tạp đã tràn nhập chiến trường. Xung quanh vang lên tiếng chém giết kinh thiên. Trên bầu trời có hàng vạn quân sĩ thân cưỡi phi kiếm tử chiến với địch thủ. Thỉnh thoảng lại có mấy chục xác chết ngã xuống.

Có thể phi hành trên không tại chiến trường này không ai không là Thông Linh cảnh đỉnh phong.

Cứ mỗi môt hơi thở lại tổn thất mất chục Thông Linh cảnh đỉnh phong, chiến trường thật sự quá thảm khốc.

Phàm nhân ngưỡng mộ tu sĩ có thể đi mây về gió, nhưng không biết rằng một khi bước chân vào tiên lộ chỉ có hai con đường.

Tiến lên hoặc chết.

Lúc này, trẻ tuổi nam tử hội họp cùng quân mình, nam tử lại lần nữa điên cuồng lao vào giết chóc.

Bên đối phương lao ra một đầu lân sư, lân sư toàn thân mọc vảy cứng rắn, một đớp ngoạm đôi người một tu sĩ. Gã tu sĩ này kêu thảm một tiếng, một phần thân thể rớt xuống đất, tuyệt khí bỏ mình.

“Giết!!!”

Một tu sĩ nào đó hét lên, giống như một ngòi nổ kích động tất cả quân sĩ.

Đã đến dạng này chiến tử, bọn họ mỗi người trong lòng đều minh bạch một đạo lí.

Quay đầu chính là tử vong, chỉ có chiến mới có thể tranh thủ một đầu sinh lộ.

Thuật pháp, pháp bảo, chiến kĩ điên cuồng thi triển tấn công lên đầu lân sư. Nó bị một cây thương găm vào mắt, rống to phẫn nộ. Một ngoạm đem đầu của một tu sĩ nhai nuốt. Nhưng không kịp để nó tấn côbg những người khác, một đạo chưởng ấn đã đẩy nó đi xa.

Lân giáp trên người lân sư vỡ vụn, các tu sĩ kia thấy như vậy tấn công càng là điên cuồng, có người còn không kịp ăn đan dược, không kịp tránh né mà bị quật bay, bị cắn nát.

Cuối cùng, lân sư chết đi.

Một đầu Tam cấp cao giai yêu thú, cứ như vậy liền chết đi.

Một số người liếc nhìn quân số, ban đầu vây công lân sư là gần hai trăm người. Trong đó Thông Linh cảnh trung kì có bốn mươi người, còn lại toàn bộ đều là Thông Linh cảnh sơ kì.

Đối với cấp độ chiến trường này, Hư Linh cùng Luyện Khí cảnh đã không còn bất cứ tác dụng nào, kể cả là làm pháo hôi hay bia thịt.

Tất cả đều âm trầm không nói một lời.

Hai trăm vị Thông Linh cảnh, chỉ còn sống sót bảy mươi người.

Không khí này chỉ bị đánh vỡ khi tiếng kèn tập hợp quân vang lên.

Xích Long vương triều đã thành công chiếm đóng toàn bộ xung quanh năm tiểu quốc vùng biên giới. Một trận chiến này, bọn họ thắng.

Nhưng chẳng có mấy ai vui vẻ.

...

“Ngươi là người thuộc số ba mươi hai cứ điểm tập hợp quân?”

“Là ta.”

Nam tử liếc nhìn xung quanh số ba mươi hai quân doanh.

Lúc trước hàng vạn người, giờ hắn đếm xung quanh cũng chỉ thấy tầm năm, sáu ngàn nhân mạng. Bị thương trong số đó chiếm gần hai phần ba.

Những người còn lại, hoặc là chết, hoặc là đào ngũ, hoặc là mất tích.

Nam tử lúc này mới cởi ra bộ áo giáp của mình.

Bộ áo giáo này bị méo mó lỗ chỗ, bị cắt qua cũng không ít, lâu ngày chiếc đấu, nó đã sớm bị máu tươi làm cho hoen gỉ.

Nam tử vuốt ve bộ giáp, không có nó, hắn chắc đã tử trận mấy chục lần.

Hắn nhớ đến đại hán kia, không biết gã đó có còn sống không?

...

Không.

Nam tử nhìn cái xác lạnh băng trước mắt.

Tu sĩ chết trận toàn bộ được kéo về đây.

Hàng chục vạn, trăm vạn cái xác được kéo lên trên một cái phi toa rất lớn.

Hàng chục, trăm vạn xác chết được vận chuyển
vào nhiều phi toa lớn của Xích Long vương triều.

Bọn họ, sẽ trở thành thức ăn cho yêu thú được thuần dưỡng.

Hắn đã nhìn thấy đại hán đó, người đã đưa cho hắn áo giáo.

Gã bị một đạo thuật pháp côbg kích đánh nổ cánh tay cùng toàn bộ ngực trái, một phần đầu cũng bị vũ khí cắt qua.

Nam tử cúi gằm mặt xuống, lặng lẽ cầm mũ giáp đội lên đầu đại hán, ôm quyền đứng đó.

Toàn bộ đoàn phi toa đi hết về sau, hấn mới xách kiếm, hướng về phía quân doanh mà đi.

...

Lăng Minh Vực.

Tin tức một toàn động phủ mới được phát hiện thậm chí xuất hiện qua Ngũ cấp linh dược, Thanh Minh Diệp. Đưa tới đại lượng cường giả của Lăng Minh vực tới tham gia tranh đoạt. Thậm chí một số thế lực tại các vực khác cũng cử sang nhân thủ.

Thanh Minh Diệp sở dĩ quý hiếm như vậy, bởi vì nó là dược liệu chủ yếu để luyện chế Khai Minh Đan, là đan dươc tu luyện cực kì cao cấp dành cho Ngưng Niệm cảnh.

Đan dược dành cho Ngưng Niệm cảnh tu luyện vốn đã khan hiếm, mà Khai Minh đan còn là quý giá nhất một trong.

Tại một thành nhỏ nằm gần trung tâm Lăng Minh vực, một nam tử nghe được tin tức, lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Hắn mặc dù trông vẫn có chút trẻ tuổi, nhưng quầng mắt đen cộng với những đoạn râu ria nham nhỏ dưới cằm lại khiến hắn troibg thật mệt mỏi.

Nghe được đám người kia bàn tán, nam tử trong lòng nảy lên hi vọng.

Hắn dừng lại ở Thông Linh cảnh đỉnh phong đã vỏn vẹn ba mươi năm.

Năm xưa trong chiến trận bị thương thời điểm, hắn tu vi vẫn không có ảnh hưởng, nếu có thì chỉ là vài lần phát tác mà thôi. Nhưng bây gioè đã ảnh hưởng đến căn cơ của hắn.

Không có cơ duyên, hắn có lẽ chỉ có thể tận hưởng còn lại ba ngàn năm tuổi thọ của Thông Linh cảnh nữa thôi.

Hắn phải đi.

...

Một gốc hoàn chỉnh Thanh Minh.

Tổng cộng mười hai Thanh Minh Diệp lá cây đính trên thân mềm.

Trên ngọn cây, một quả nhỏ cỡ nắm tay trẻ em xuất hiện.

Thanh Minh Quả.

Chỉ cần nuốt Thanh Minh Quả, không cần qua luyện chế, không cần linh dược hỗ trợ. Ngưng Niệm cảnh tu sĩ có thể nhất phi trùng thiên, cảnh giới tăng vụt mà không ảnh hưởng đến căn cơ.

Hấp dẫn bực này, ai cũng không kiềm lòng được.

Mấy gã tu sĩ Ngưng Niệm cảnh vốn trốn chui trốn lủi lúc này bắt đầy tiến hành điên cuồng cướp đoạt.

Xung quanh nhỏ yếu tu sĩ bị dư ba toả ra giết chết sạch sẽ. Chỉ một số Chân Đan cảnh mới sống sót.

Nam tử bị dư ba đánh nát toàn bộ xương cốt, lục phủ ngũ tạng. Một tia hoả diễm thiêu cháy toàn bị huyết nhục sau lưng của hắn. Trái tim của hắn đã vỡ tung.

Đạt đến cảnh giới này, trái tim bị vỡ cũng không thể chết ngay lập tức.

Hắn có thể cảm nhận được, cả người đang dần mất đu tri giác, tử vong lạnh lẽo giáng lâm trên người hắn.

Hắn chết.

Cuối cùng, khung cảnh xung quanh biến mất.

Vân Hoàng nằm đó, một thân lạnh lẽo như xác chết.

Hắn dường như đã quên mất một kiếp sau của mình.

Hắn đã quên mất mình đang trúng hủ độc.

Một bóng người lặng lẽ tiến đến gần Vân Hoàng.

Hắn đã quên mất toà cổ tháp kia.

Bóng người đó tiếp cận hắn, đứng tại hắn bên thân.

Hắn đã quên mất hắn đến phiến hải dương Lạc Dương.

Bóng người đã chờ rất lâu.

Hắn đã quên mất mình bị yêu thú vây giết ba tháng.

Gột rửa đi kí ức của hắn...

Hắn đã quên mất La Vũ Thành kí ức.

Xoá bỏ đi con người của hắn...

Hắn đã quên mất Nguyệt Nha.

Chỉ vì cuối cùng một thời khác này...

Hắn đã quên đi Phong Ngân Tông.

Cuối cùng, ta đã có thể...

Bóng đen đưa hai tay ra bóp lấy cổ Vân Hoàng.

Hắn không có phản kháng.

Hắn bây giờ là Vân Hoàng, chỉ là Vân Hoàng của kiếp trước mà thôi.

Mà Vân Hoàng của kiếp trước, đã chết rồi.

Hắn đã quên...

Bóng đen bóp cổ hắn càng mạnh, chỉ thêm một chút nữa thôi, hắn sẽ thật sự chết đi.

Lục... Thi... Y.

Lục Thi Y, tương lai chính là đại danh đỉnh đỉnh Lục Hoa Nữ Đế.

Nàng là nhân sinh kiếp này của hắn điểm khác biệt khởi đầu.

Một thiếu nữ lạnh lùng, nhưng lại tinh ranh tính kế, đem hắn làm tấm mộc.

Một thiếu nữ trong sinh tử, cùng hắn một kiếm kia liều mạng.

Một thiếu nữ vô cảm, lại vì hắn một người mà rơi lệ.

Hắn không có quên!

Sao hắn có thể quên được!

Hắn không thể quên! Hắn không muốn quên!

Ta là Vân Hoàng! Ta vẫn còn chưa chết!

Hắn vẫn còn một tia cuối cùng của kiếp này lí trí, trong hắc ám vô tận tìm kiếm cuối cùng cầu sinh một con đường.

Hắn cuối cùng đã tìm được. Nguyên lai là nàng, Lục Thi Y.

Trên ngón tay của Vân Hoàng, xuất hiện một đoạn thất sắc giới chỉ, giới chỉ toả ra một luồng thất thải quang mang, đẩy lùi bóng đen, đem hắn bao lại.

Bóng đen kia muốn làm gì đó, nhưng nhìn thấy thất thải quang mang thì liền đình chỉ, đứng ngây ngốc tại chỗ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện