Buổi trưa lão thiếu hai người đến một thị trấn nhỏ dùng tạm bữa trưa, lại bay nhanh về hướng Hùng Nhĩ sơn.
Chiều tàn xuống nắng, họ đã đến chân núi Hùng Nhĩ sơn, đi vào một trúc lâm xanh đậm.
Gió xuân thổi nhè nhẹ, cây trúc đung đưa, phát ra tiếng sạt sào.
Đột nhiên, trong sâu trúc lâm có tiếng sáo du dương vang lên, điệu sáo lúc trầm lúc cao, điệu sáo thật là khó quên.
Long Tuyền Ẩn Sĩ Nghiêm Lục Sơ quay đầu lại nhìn Hoàng Bác cười :
- Lão đệ, có biết người đang thổi sáo đó là ai không?
Hoàng Bác nói :
- Có phải là Ngân Tiêu Khách Tiêu Nhữ Phong Tiêu lão tiền bối?
- Đúng là hắn, đại gia này đã phát hiện tụi mình, nhanh chân lên đi.
Long Tuyền Ẩn Sĩ phóng người bay lên cây ngọn trúc trước, chân đạp lá trên bay đến chỗ phát ra tiếng sáo, Hoàng Bác theo sau đi được một đoạn đường, thấy trên một ngọn trúc già cao, một người mặc đồ cũ rách, đang cầm cây sáo bạc kê ngang môi.
Ông ấy thấy thiếu niên sau lưng Long Tuyền Ẩn Sĩ, liền để sáo xuống và hỏi :
- Nghiêm lão, ông nhận được một đồ đệ từ hồi nào vậy?
Long Tuyền Ẩn Sĩ cười hô hố :
- Huyện thái gia à, ngươi hãy dẹp cái tính tự cao đó đi, người ta chưa chắc là kém hơn ngươi đâu.
Ngân Tiêu Khách nghe vậy mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn thẳng Hoàng Bác, Long Tuyền Ẩn Sĩ phi thân xuống đất, Hoàng Bác cũng theo sau, chỉ thấy trong Trúc Lâm còn bốn ông lão khác, trong đó hai người dáng vẻ tao nhã đang trò chuyện bằng tay còn hai người kia đều mập mạp. Một người đang gom đá để làm lò lu bu công việc, còn một người đang nằm dưới gốc tre ngủ khò, bên mình để một bình nước còn to hơn của Long Tuyền Ẩn Sĩ.
Lúc này ngoại trừ ông lão mập kia đang ngủ khò, ba người kia đã ngưng động tác, cùng ngắm nhìn Hoàng Bác.
Long Tuyền Ẩn Sĩ đang ngay hai người lão tao nhã cười nói với Hoàng Bác :
- Lão đệ à, tôi giới thiệu, hai vị đang lau cờ mặc áo xanh dương là Hắc Bạch Thánh Thủ Đỗ Hy Bạch, người mặc áo vàng là Tái Hoa Đà Trầm Cửu Thi.
Và chỉ người đang lung lò :
- Lão mập này là Vi Lạc Kỹ Phô là thiên hạ đệ nhất đầu bếp, chút nữa ngươi có thể thưởng thức món chưởng gấu của hắn đó.
- Còn lão mập kia là Bán Nhật Túy Hiên Bất Qui, chỉ giỏi về uống rượu và ngái ngủ thôi, không gì giỏi cả.
- Còn nữa, còn người thổi sáo thì ngươi đã thấy rồi, hồi trước hắn đã từng là quan Huyện thái gia được một trăm ngày, chỉ vì không chịu nhục mà nay phải phiêu bạc giang hồ.
Hoàng Bác cung kính hành lễ nói :
- Tiểu tử Hoàng Bác bái kiến các vị tiền bối!
Tiểu Vi Lạc Kỹ Phô vừa nghe Hoàng Bác báo danh thì cười đến gần Hoàng Bác nói :
- Tiểu huynh à, nghe giọng nói của ngươi hình như là người Hàng Châu, chẳng lẽ ngươi lại là Cờ Vây Thần Đồng Hoàng Bác sao?
Hoàng Bác cười và gật đầu.
Tiểu Vi Lạc đột nhiên không cười nữa, tuy rằng không cười nhưng nét mặt ông ta vẫn có nét cười bẩm sinh, vừa quay mình vừa lắc nhẹ cái đầu của mình nói :
- Nếu ngươi đúng là Thần Đồng Hoàng Bác, thì tìm lão Đỗ ấy đi, giữa chúng ta chẳng có gì để nói nữa.
Vừa nói dứt lời lão ta lại tiếp tục công việc nung nấu bếp.
Người mặc áo xanh dương Hắc Bạch Thánh Thủ Đỗ Hy Bạch đang ngồi xếp bằng dưới đất, lúc này một bàn tay đè nhẹ dưới đất, kiểu ngồi vẫn không thay đổi mà thân hình ở độ thấp bay đến trước mặt Hoàng Bác, mặt đầy vẻ nghi hoặc hỏi :
- Tiểu lão đệ, ngươi đúng là Hàng Châu Thần Đồng Hoàng Bác à?
Hoàng Bác lại cười và gật đầu :
- Ủa, ta chỉ nghe Hoàng Bác biết chơi cờ, chứ đâu có nghe Hoàng Bác biết võ công đâu?
Nhất thời, Hoàng Bác chưa biết trả lời thế nào, nghe Long Tuyền Ẩn Sĩ cười hô hố nói :
- Lão Đỗ à, ngươi đừng cứ hỏi chuyện xưa nữa, trước mắt ngươi có dám chơi một ván với nó không?
Hắc Bạch Thánh Thủ Đỗ Hy Bạch nhảy đổng lên nắm tay Hoàng Bác nói :
- Tiểu lão đệ, chúng ta chơi thử một ván.
Còn người đang ngồi ở dưới đất trầm tư về nước cờ là Tái Hoa Đà Trầm Cửu Thi tự dưng hô lớn :
- Không được ván cờ này chưa xong, ngươi không thể né tránh được.
Hắc Bạch Thánh Thủ đi đến dùng tay đảo lộn trận cờ cười nói :
- Trần lão ơi, ván này ngươi đã hết nước đi rồi, còn không chịu thua nữa, không sợ làm mất tiếng của ngươi hay sao?
Tái Hoa Đà hừ một tiếng bất đắc dĩ nhường chỗ chờ khi Hoàng Bác ngồi xuống ông ta vỗ nhẹ vai Hoàng Bác nói :
- Lão đệ, ngươi giúp ta ăn hắn một ván, ta tặng cho ngươi một viên thuốc Bách Linh Hoàn Hồn đơn.
Hắc Bạch Thánh Thủ giật mình nhìn Tái Hoa Đà nói :
- Trầm lão à, nếu tôi thắng thì sao?
Tái Hoa Đà Trầm Cửu Thi cười lên :
- Chỉ cần ngươi hòa với vị lão đệ này thì ta tặng cho ngươi năm viên.
Hắc Bạch Thánh Thủ bỗng cười chọc :
- Hừ tên thầy lang gian xảo, trên giang hồ ai mà không biết Tái Hoa Đà suốt cuộc đời chỉ làm được có ba viên Bách Linh Hoàn Hồn Đơn chứ? Ngươi nói cho ta tới năm viên thì thật là tốt.
Tái Hoa Đà hai mắt ngửa lên trời cười lạnh nhạt :
- Ngươi hạ rồi hãy tính, nếu mà ngươi thắng được, chắc lão ta tốn thêm năm năm để luyện thuốc cho ngươi, nhưng mà... hê hê.. dễ dầu gì!
Hắc Bạch Thánh Thủ không nói nữa, tùy tiện bốc một nắm cờ cho Hoàng Bác đoán. Hoàng Bác lên tiếng :
- Đôi trước.
Đếm được năm hột, Hắc Bạch Thánh Thủ giữ quân đen, hai bên ngồi đúng tư thế rồi bắt đầu vào cuộc.
Chưa đi được mười nước cờ, bỗng nghe Ngân Tiêu Khách trên cây tre nói :
- Ê, thằng ú của tụi mình đến rồi kia, phía sau nó có người rượt theo.
Hoàng Bác nghe nói thừa bước người Út của họ là Bạch Y Tú Sĩ Lục Quang Trục.
Long Tuyền Ẩn Sĩ đang ngồi nhìn Tiểu Vi Lạc bắt lửa nung nấu, nghe vậy liền phóng người lên trên ngọn tre, nhìn một cái rồi lại nhảy xuống, vẻ mặt nghiêm trọng nói :
- Lão Út nếu mà đem chuyện phiền phức đến đây thì thật là mất vui
Ngân Tiêu Khách đột ngột la lên :
- Út ơi, mày sao rồi?
Nghe một tiếng sộp từ ngọn cây phóng xuống một người tuổi cỡ trung niên mặc chiêc áo trắng đã toàn là vết máu.
Càng ngạc nhiên hơn là người trung niên có gương mặt đầy thanh nhã này tay trái đang cầm một thủ cấp đầy máu.
Tái Hoa Đà hoảng hồn nói :
- Đây không phải là Quai nhi sao?
Bạch Y Tú Sĩ tùy tay bỏ thủ cấp xuống đất thê thảm cười :
- Không sai, đúng là Phùng Cảnh Quai.
- Ai đã giết đệ tử của đệ chứ?
- Chính tôi.
- Cái gì???
- Sỉ nhục thua một kiếm hồi ba năm trước chưa trả, tiểu tử này không ngờ dám phản bội tôi để vô Vô Song bảo.
Bản Nhật Túy Hồ Bất Qui bỗng ngồi dậy, giọng như gầm :
- Đáng chết.
Ngân Tiêu Khách từ ngọn cây nhảy xuống hỏi :
- Út đệ, người đến nữa là ai?
Bạch Y Tú Sĩ nhúng vai lạnh nhạt nói :
- Là Vô Song bảo Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương.
Hoàng Bác kinh hồn, một chốc suy nghĩ thoáng qua, liền dùng khăn tay che mặt lại.
Cũng vào lúc này, từ trên ngọn cây tre vừa phóng xuống một lão tuổi cỡ sáu mươi.
Lão này thân hình tầm thước, trên mình mặc đồ màu xanh nhạt, bên hông đeo một cây kiếm chuôi trắng, tướng mạo đoan chính nhưng đầy vẻ tà khí. Hai mắt nhìn quanh hiện trường, phát hiện trong Trúc Lâm có thêm một thiếu niên bịt mặt, có ít hoài nghi, rồi nhìn thẳng Bạch Y Tú Sĩ Lục Quang Trụ, cười gian ác nói :
- Lục Quang Trụ, ngươi muốn báo một kiếm chi thù hồi ba năm trước, có thể tìm lão đây đánh một trận, lão phu thật không ngờ danh tiếng cỡ Trúc Lâm thất duật như ngươi lại dám lẻn vào Vô Song bảo của chúng tôi để sát hại một tiểu bối chưa nhập lưu, ngươi nói nghe thử, sao không sợ thiên hạ cười sao?
Bạch Y Tú Sĩ bẻ một cây tre dài cỡ ba thước cầm lên tay thử, sau đó nhìn Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương, lạnh lùng nói :
- Lão nhi, ngươi cho rằng ta vô cớ sát hại tiểu tử này, như vậy... chúng ta không cần nói nhiều... ba năm nay, ta tuẩn thủ lời hứa không dùng kiếm, nhưng hiện giờ ta rất muốn dùng khúc tre này để thọ giáo cao chiêu của ngươi.
Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương ngạo nghễ :
- Ngươi chạy trốn đến đây rồi mới chịu đấu tiếp, thật là biết chọn địa điểm chứ hả?
Bạch Y Tú Sĩ cười nhạt nói :
- Đúng vậy, ba năm trước Lục Quang Trụ tôi tỷ đấu với ngươi dưới sự canh chừng của Ngũ đại kiếm khách của Vô Song bảo là không công bằng, bây giờ, tôi cũng cho ngươi nếm thử mùi này, hôm nay nếu ngươi có thể thắng được tôi nửa thức một chiêu, trên giang hồ từ nay không còn nhân vật như tôi nữa.
- Đương nhiên là ngươi cũng đừng có lo Trúc Lâm thất duật chúng tôi sẽ có người ra tay giúp đỡ.
Tiểu Vi Lạc Kỹ Phô lại ngồi xuống lo nấu nướng vừa cười nói :
- Bốc lão nhi, Út đệ ta nói không sai, ngươi cứ yên tâm mà đấu.
Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương cười nham hiểm, từ từ đi vòng quay bên Bạch Y Tú Sĩ.
Bạch Y Tú Sĩ nét mặt nghiêm túc, hai mắt nhìn theo hai vai của Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương.
Một trận đánh quyết liệt sắp mở màn...
Bỗng, giữa sân thấy bóng người bay tới như chớp, giữa hai vị cao thủ võ lâm đang muốn quyết chiến, có thêm một thiếu niên bịt mặt.
Tình cảnh này thật đột ngột, cả tám vị cao thủ võ lâm không ai thấy rõ được thiếu niên dùng thân pháp này bay đến.
Bạch Y Tú Sĩ nhìn thấy thiếu niên này chính là người đang đấu cờ với Đỗ lão, hồi nãy vì quá gấp rút nên chưa hỏi lai lịch của nó, bây giờ thấy thiếu niên mắt nhìn địch và lưng hướng với mình, biết thiếu niên có ý ra tay giúp đỡ, liền nóng giận lên nói :
- Thiếu tử kia, ngươi tránh ra.
Hoàng Bác liền quay người ôm tay nói nhỏ giọng :
- Lục lão tiền bối xin đừng nóng giận, tiểu bối từng nghe nói kiếm pháp của Vô Song bảo thiên hạ vô địch đã lâu muốn thử, nhưng chưa có cơ hội, nay được hân hạnh gặp tại đây, xin lão tiền bối hãy nhường tiểu tử một lần, để tiểu tử tăng phần kiến thức.
Bạch Y Tú Sĩ muốn mở lời cự tuyệt, nhưng nghe Long Tuyền Ẩn Sĩ nói :
- Út đệ, nếu Bốc đại hiệp không ngại thì đệ cứ để nó thử một lần đi.
Bạch Y Tú Sĩ cau mày, nhìn qua năm vị huynh đệ thấy đều tỏ vẻ bằng lòng. Nên hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thiếu tử này là để tử của môn phái nào? Chẳng lẽ có thể địch nổi cao thủ số một của Ngũ kiếm khách Vô Song bảo hay sao? Dù cho địch nổi với Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương, thì sĩ diện của Trúc Lâm thất duật sẽ thế nào?
Thật ra, hồi nãy Long Tuyền Ẩn Sĩ nhìn thấy Hoàng Bác bịt mặt lại khi Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương vừa đến, thì đoán chắc là giữa họ có gì ẩn khuất, lão nghĩ Hoàng Bác dám cả gan kiếm chuyện với Bốc Mộng Dương, chắc chắn là có lý do của nó, và lại thiếu tử này là đệ tử của một trong Ngũ đại kỳ nhân võ lâm Trường Bạch Lung Tuyết đạo nhân, võ nghệ chắc rằng không thấp, hơn nữa nãy giờ trên đường đi mình đã trắc nghiệm thấy khinh công của thiếu tử này có cao hơn mình nữa, về xuất chiêu đỡ địch, chắc không thành vấn đề...
Cho nên, Long Tuyền Ẩn Sĩ rất tán thành để Hoàng Bác thử tài với Bốc Mộng Dương một phen.
Còn năm vị lão gia, họ tuy không rõ lai lịch sư môn của Hoàng Bác và võ nghệ thế nào, nhưng vì họ trước giờ rất tin tưởng vào lời nói của Long Tuyền Ẩn Sĩ, đồng thời cũng rất muốn xem thử võ công của vị Thần đồng thế nào?
Thật ra, thì Long Tuyền Ẩn Sĩ đã suy đoán sai.
Hoàng Bác tại sao phải ra đấu với Bốc Mộng Dương?
Lý do thật đơn giản Hoàng Bác muốn nhân cơ hội này để khảo nghiệm võ nghệ của mình. Tuy rằng nó đã thông qua sự sát hạch mười chiêu dốc sức của sư phụ Lung Tuyết đạo nhân rồi mới hạ sơn, nhưng vẫn không có nghĩa là có thể đỡ được mười chiêu của Đông Kiếm Tây Đao Nam Quyền Bắc Chưởng, Hoàng Bác nghĩ: nếu mà mình có thể ngang sức với võ nghệ của Bạch Bính kiếm khách của Vô Song bảo, thì ba năm sau đánh bại Âu Dương Thừa Kiếm cũng không phải là chuyện khó.
Còn một nguyên dó khác là: vì đã nghe được rất nhiều chuyện liên quan với Vô Song bảo, nên gấp muốn tìm hiểu kiếm thuật của Vô Song bảo thế nào. Bây giờ, Kiếm khách của Vô Song bảo xuất hiện tại đây, đương nhiên là Hoàng Bác không thể dễ bỏ qua cơ hội này.
Riêng tại sao Hoàng Bác phải bịt mặt là muốn sau này dễ dàng trà trộn thâm nhập Vô Song bảo mà thôi.
Nay nói đến Hoàng Bác đã biết Bạch Y Tú Sĩ không có ý ngăn cản mình, nên quay mình đối diện Bốc Mộng Dương nói :
- Tại hạ nghe tiếng thiên hạ vô song về Thiểm Điện thập tam kiếm của Vô Song bảo đã lâu, xin Bốc đại hiệp chỉ giáo vài chiêu thế nào?
Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương cười nhạt nói :
- Thiếu tử kia, ngươi đã có bao thâm niên công lực mà dám cả gan ra đỡ?
Hoàng Bác cười :
- Tại hạ chỉ mới yết bái Trúc Lâm thất duật vào lúc này thôi, đồng thời tại hạ cũng tin là Trúc Lâm thất duật không cầu ai để giúp đỡ.
- Được, ngươi tên là gì?
- Bốc đại hiệp, hỏi chi bằng thừa chứ?
- Kéo khăn tay xuống.
- Bốc đại hiệp không muốn đánh à?
Nhất Kiếm Ấm Huyết hai mắt mở to lên và đột nhiên bước tới hai bước.
Bạch Y Tú Sĩ liền la lên :
- Coi chừng xuất chiêu nhất kiếm.
Hoàng Bác vừa chưng hửng, đã thấy lưỡi kiếm tỏa sáng lên trong nháy mắt, mới nhận thức rằng đối thủ rút kiếm chẳng những vô hình mà lại rất nhanh nữa.
Liền dùng hết sức thối lui trượng ngoài, định thần nhìn thấy Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương đã thảnh thơi đứng yên tại chỗ, hai mắt nhìn ngay trước ngực mình lạnh nhạt nói :
- Thiếu tử kia, kiếm pháp của Vô Song bảo thế nào?
Hoàng Bác cúi đầu nhìn ngay trước ngực mình chỉ thấy trên vạt áo đã bị rách một đường cỡ bốn tấc, vừa thẹn vừa giận, liền hô lớn tiếng, diễn chiêu thức Tuyết Hoa bộ của sư phụ Lung Tuyết đạo nhân đã dạy, rất kỹ xảo lướt tới trước mặt Bốc Mộng Dương tay phải co lại như cái móc, dùng một chiêu Mai Hoa Trác Phóng móc tới.
Bốc Mộng Dương liền thấy trước mắt toàn là hoa mai đua nở, vừa muốn dùng kiếm đỡ lên, nhưng bỗng nhớ đến một người, trong lòng thấy sợ hãi, chỉ nghe tiếng “sẹt” vạt áo đã bị xé rách hết một miếng.
Hoàng Bác nhanh chóng thôi về cười nói :
- Hừ, kiếm thuật của Vô Song bảo cũng chỉ vậy thôi à?
Bốc Mộng Dương mặt mày xám xịt nói :
- Tiểu tử, Trường Bạch Lung Tuyết đạo nhân là gì của ngươi?
Trúc Lâm thất duật đang vì thân pháp và thủ pháp thần diệu của Hoàng Bác mà vô cùng kinh ngạc và vui mừng khi vạt áo cả Bốc Mộng Dương bị xé rách, bỗng nghe câu nói của Bốc Mộng Dương, sáu lão kia đều nhìn qua Long Tuyền Ẩn Sĩ, ánh mắt tỏ vẻ dò hỏi.
Long Tuyền Ẩn Sĩ cười cười gật đầu.
Hoàng Bác cười nhẹ.
- Bốc đại hiệp ngài hỏi làm chi?
Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương hừ một tiếng nói :
- Nếu như ngươi là đệ tử của Lung Tuyết đạo nhân thì hãy ngoan ngoãn đứng qua một bên, lão phu không làm khó cho ngươi.
Hoàng Bác lại cười nói :
- Bốc đại hiệp ngài nghĩ đến đâu rồi, chúng ta chỉ là thuần tùy thi đấu võ nghệ mà.
Bốc Mộng Dương nóng giận lên :
- Ngươi thật không biết lễ độ?
- Bốc đại hiệp ngài đã nghĩ sai rồi.
- Tiểu tử mi hay lắm, mi đừng tưởng rằng Vô Song bảo không dám đụng đến đạo kia, hãy đỡ đi.
Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương vung kiếm diễn đệ nhất chiêu Độc Xà Thổ Tín của Thiểm Điện thập tam kiếm pháp, chỉ thấy như có ba lưỡi kiếm nhanh như chớp đâm tới trên mình Hoàng Bác.
Hoàng Bác đã rút kinh nghiệm chiêu Xuất chiêu nhất kiếm lúc nãy, thừa biết kiếm pháp của Vô Song bảo thật nhanh như chớp và lợi hại, thoáng thấy vai của đối phương vừa cử động, liền quay mình theo Tuyết Hoa bộ, xoay đến sau lưng của hắn, dùng một chiêu Mai Khai Nhị Độ mười ngón tay cùng bốc lên huyệt Chỉ Đường và huyệt Linh Đài của đối phương.
Nhất Kiếm Ấm Huyết liệt vào đệ tam vị cao thủ của Vô Song bảo, kiếm thuật đã đến cảnh giới thuấn hóa cao độ, bình thường rất là kiêu ngạo, bây giờ biết đối phương là truyền nhân của Lung Tuyết đạo nhân, tuy rằng đã nhận thấy đối phương công lực chỉ tương đối, nhưng vẫn không dám khinh địch, cho nên vừa xuất một chiêu kiếm đã có thể thủ, vừa mất dạng thân hình đối phương thì đã biết đến phía sau của mình, nên trở tay một kiếm ngược ra phía sau.
Hai người vừa vào cuộc đấu đã càng lúc càng nhanh, một người xuất kiếm nhanh như chớp, một người thân hình bay bổng như bướm, trong nháy mắt chỉ còn thấy hai bóng hình đang vòng nhau bay bổng.
Hoàng Bác vì muốn thử nghiệm võ nghệ của mình, và cũng thừa hiểu đối phương cũng là cao thủ cùng thừa võ nghệ một trong năm vị cao nhân, về công lực và kinh nghiệm đều cao hơn mình, nếu mà sơ xuất, thì chắc không còn mạng, cho nên vừa xuất chiêu đã dùng hai môn tuyệt học cảu sư môn là Tuyết Hoa bộ và Mai Hoa chỉ phối hợp sử dụng trong công có nước lui.
Phải biết rằng một trong hai tuyệt kỹ này là Tuyết Hoa bộ do Lung Tuyết đạo nhân lúc còn trẻ ở trên đỉnh núi Trường Bạch luyện tập khinh công, qua nhiều năm nghiên cứu các trạng thái khi tuyết rơi xuống rồi sáng tạo ra bộ pháp ảo diệu nhẹ nhàng bất kỳ thi diễn ở trên không, dưới đất hoặc dưới nước đều có công hiệu diệu kỳ và bất ngờ. Ba mươi năm trước Lung Tuyết đạo nhân đã từng dùng bộ pháp này, chỉ thủ không công kích, mà đỡ được trên một ngàn chiêu của Âu Dương Trường khi hắn vừa mới đoạt chức Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách đầu tiên. Sau đó lại nghiên cứu thiên hạ các phái về chỉ pháp, sáng lập nên Mai Hoa chỉ và sau đó với Âu Dương Trường thi đấu hai bên đã hòa nhau không ai thắng được ai.
Hoàng Bác tuy chỉ học nghệ hai năm nhưng vì bản thân đã có mười mấy năm công lực thâm hậu của võ lâm Kiếm Thánh Lưu Thái Bạch độc môn nội công Tiên Thiên Vô Cực tâm pháp, người lại thông minh tột đỉnh, vì thế lúc này thi đấu với một kiếm thủ đã mấy mươi năm công lực thâm hậu vẫn chưa hề gì.
Đã hơn trăm chiêu mà hai bên vẫn đấu nhau kịch liệt mà chưa bên nào hề hấn gì cả.
Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương càng đấu càng giận, nghĩ mình luyện kiếm đã mấy mươi năm qua, nếu mà vẫn không thể hạ được tiểu đồ đệ của Lung Tuyết đạo nhân như vậy còn mặt mũi gì mà đứng vững trên võ lâm chứ.
Nghĩ đến thế, lập tức tấn công lực, nội lực thấu qua lưỡi kiếm, sáng chóe một vùng, quyết chiến gần hai trăm chiêu, Hoàng Bác cảm thấy sức ép của đối phương ngày càng lớn.
Thật ra rất dễ hiểu, nếu Hoàng Bác trước khi quyết chiến với cao thủ số ba của Vô Song bảo này mà đã từng có kinh nghiệm chiến đấu thì chắc rằng như Long Tuyền Ẩn Sĩ đã nghĩ, dù Hoàng Bác không thể thắng đối phương được thì vẫn thừa sức tự vệ.
Nhưng tình hình thực tế cho thấy, Hoàng Bác thiếu kinh nghiệm thi đấu, nhiều khi vì xuất chiêu đỡ đòn và phá giải không kịp thời và thiếu chính xác, nên đã để đối thủ thừa cơ hội hóa giải dễ dàng mà còn nhanh chóng đổi chiêu thức đánh trả kịch liệt và Hoàng Bác hiện giờ chỉ thủ chứ không thể tấn công nổi.
Lại qua bốn năm chục chiêu, với sức ép của đối thủ Hoàng Bác chỉ còn nước dùng Tuyết Hoa bộ né tránh chứ không còn sức để tấn công đối phương nữa.
Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương hé nụ cười nửa miệng, thân hình đột nhiên bay lên cao ba trượng, lưỡi kiếm diễn chiêu tỏa sáng hào quang chóe sáng, như con ó vồ mồi từ trên cao, chụp ngay từ trên đầu Hoàng Bác xuống.
- Điện Lạc Lâm Tiêu!
Sau khi Bạch Y Tú Sĩ kêu lên liền tiếng tới một bước thần sắc khẩn trương Thiểm Điện thập tam kiếm pháp, từ trên Bạch Bính kiếm thủ trở lên của Vô Song bảo chỉ còn xuất ra chiêu này, trên giang hồ ngoại trừ Tây Đao Nam Quyền Bắc Chưởng bốn người, đến nay vẫn chưa từng nghe nói có ai tránh được chiêu này.
Vào ba năm trước, Bạch Y Tú Sĩ bị bại ngay chiêu này.
Lúc đó, Hoàng Bác cảm nhận được kiếm pháp của đối phương sức mạnh như hoàng hà thác đổ, trong phạm vi hai trượng có thể nói không còn nơi nào có thể tránh được, nhưng Hoàng Bác liền nghĩ ngay đến chiêu Hàn Mai Sạ Hương trong Mai Hoa chỉ phối hợp cùng Tuyết Hoa bộ chiêu thức Thăng Không Đạp Tuyết, không những có thể hóa giải được chiêu này của đối phương mà còn có thể phản thủ vi công, nhưng rất tiếc chiêu này khi xuất phải nhằm lúc thân hình đối phương vừa bay lên, rồi lăng không điểm huyệt đối phương, nhưng hiện giờ đã không còn cơ hội, đã không thể xuất chiêu kịp thời nữa, trong nháy mắt, lưỡi kiếm tỏa nhiều vòng sáng chóe đã đến ngay mặt.
Đang trong lúc thập tử nhất sanh...
Hắc Bạch Thánh Thủ tay phải nhanh chóng nắm một cờ đen...
Đột nhiên người đang trên không Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương kêu một tiếng đau đớn, cây kiếm chuôi trắng trên tay phải bị