Tiên Hà lĩnh nằm ở vị trí cách về Chân Phủ Nam một trăm dặm, là nơi điểm trọng hiểm giữa Tiết Giang và Giang Tây, hai tỉnh ngọn núi rất cao, uyển chuyển như bàn long, cảnh thiên nhiên rất ngoạn mục, tuyệt đẹp.
Hướng về phía bắc núi có một mảnh đất mênh mông chạy dài, có những dãy phố lầu cao, trang gia trù phú, cũng có những cành cây trúc, trúc xen lẫn, thứ tự đông đảo... Phía xa xa là những ngôi mộ xếp đều, lớn có nhỏ có, mới có xưa có.
Trong một đêm tối hạ huyền, ánh trăng sao thưa rọi chiếu vào nơi khu sương mộ, lờ mờ, tĩnh lặng, âm u...
Bỗng xuất hiện một bóng người di chuyển dần vào mảnh đất của những ngôi mộ. Dung mạo người này là một thiếu niên rất đẹp, người hiên ngang. Đó chính là Hoàng Bác.
Chàng đưa mắt nhìn quanh, chú mục vào những mộ bia, lần bước đưa tay gạt đám cỏ trên các tấm bia, lần mò tìm tên người chết có khắc trên bia đá, từ mộ này sang mộ khác, loay hoay mãi mà vẫn chưa tìm ra. Bất ngờ chàng bỗng giật mình, kế tiếp các mộ, khoảng hơn mười cái, như có người đào cuốc, đất cát vung vãi chung quanh. Chàng liền nhanh chóng nhảy sang bên trái, từ mộ này sang mộ khác, chàng bỗng chú ý đến một ngôi mộ cổ xưa cao lớn, trên có mái che, chiếm diện tích rất rộng, xây tường ba mặt, phía trước là tấm bia cao nửa thước, có cột cờ đối liên thật là khí phách hiên ngang.
Chàng liền nhảy xuống, đưa mắt nhìn kỹ vào tấm bia đá. Chữ khắc trên bia rất rõ và đẹp có hai hàng chữ trên dưới :
Trịnh Nguyên Huyền
Trạng Nguyên Duy Đình Chi Mộ
Đúng là đây rồi! Mộ mà chàng đang tìm kiếm.
Chàng thấy phấn khởi, đi vòng quanh cổ mộ quan sát, bỗng phát hiện bên trong phần mộ có dấu đào xới lỗ to. Chàng thầm nhủ: “Như vậy đã có kẻ khác đến trước mình”. Chàng buồn bã nhìn, buông tiếng thở dài. Bỗng một âm từ đột ngột phát ra :
- Ai?
Hoàng Bác nghe thân người giật nẩy lên, kinh hồi, vội phóng lùi về phía sau đưa mắt nhìn.
“Ma ư?”, chàng lẩm bẩm trong miệng, người cảm thấy lành lạnh.
Một hồi lâu, tinh thần trấn tĩnh trở lại, Hoàng Bác liền ưỡn ngực, hai chân bước nhè nhẹ đến bên cổ mộ.
Hoàng Bác chân bước ba bước lên bậc thang bằng gạch, đứng tấn, hai tay liền bấu vào tấm bia đá, dụng công lực muốn bật tấm bia lên.
- Ai?
Hoàng Bác giật mình, thối lui ra sau, nhíu mày nghĩ: “Rõ ràng ta nghe thấy tiếng phát ra từ cổ mộ”, tức thì song chưởng dựng lên hét to :
- Ai? Người hay là ma?
Trầm tịch, yên lặng một lúc lâu, bỗng từ bên trong phát ra tiếng nói âm u rợn người :
- Nếu là ma thì ngươi nên chạy đi, còn không sợ thì vào đây trò chuyện.
Hoàng Bác nghi hoặc ngẫm nghĩ lớn tiếng :
- Ngươi hãy bước ra, đừng có giả ma mà dọa ta.
Người trong mộ lại phát ra tiếng cười khô khan kéo dài :
- Khà... khà... khà... Ngươi tự tìm đến, ai ngụy ma nhát ngươi?
- Vậy thì ngươi hãy bước ra.
- Không, cả đời ta chẳng bước ra cổ mộ này...
- Thế ngươi là ai?
- Người.
- Ta biết ngươi là người, nhưng ta muốn biết tên.
- Tại sao ta phải báo cho ngươi biết?
- Nếu không nói ta sẽ phóng hỏa.
- A... Ngươi to gan đấy.
- Không đốt thì ngươi đâu có chịu bước ra.
- Khà... khà... khà...
Tiếp theo tiếng cười, “rầm” một tiếng, nắp mộ bi lung lay lật sang một bên, lộ ra lỗ hổng to đen ngòm, từ bên trong lú dần ra một cái đầu lắc lư, nhìn trông tựa như ma quỷ, gương mặt khô khốc, cặp mắt nhô ra mũi hủng sâu, hàm răng chìa ra, trông thật là ghê rợn, gây kinh hoàng rờn rợn.
Hoàng Bác giật mình trố mắt thốt :
- Ngươi... người là Nam Thiên Sắc Ma?
Lão Nam Thiên trố đôi mắt nhìn Hoàng Bác một chặp, lấy làm kinh ngạc khẽ thốt :
- Ồ! Hoàng Bác đấy à? Mời vào, mời vào!
Hoàng Bác ngẫm nghĩ, thì ra lão ma đầu này đã tìm đến hành phủ của Diêm La Vương, có thể Bạch Cốt Lôi đã rơi vào tay hắn.
Nghĩ thế, Hoàng Bác không dám bước vào, chỉ đứng chắp tay bái :
- Không dám! Tiểu bối ngồi đây cũng được.
Lão ma đầu cất tiếng khàn khàn :
- Hoàng Bác, ngươi sợ lão lấy đầu ngươi à?
Hoàng Bác đáp :
- Đề phòng tốt hơn, tiền bối bỏ giận cho.
Lão chợt thốt hỏi :
- Ngươi đến đây làm gì?
Hoàng Bác tiếp lời lão đáp :
- Không có gì cả, chỉ đi ngang qua đây thôi.
- Nói láo!
- Ồ, tiểu bối vô tình đi ngang qua, thấy lạ, vì tất cả mồ mả ở đây như có ai đã đào xới lên. Có lẽ là tiền bối đã làm việc này?
- Không!
- Nói dối.
- Hỗn láo! Lão dối ngươi làm gì? Ta sắp sửa chết, ngươi đừng để ta nổi giận.
- Lão chẳng bệnh hoạn, sao lại chết được?
Lão Sắc Ma buông tiếng thở dài, giọng u ám thốt :
- Lão phu mang căn bệnh trầm kha đã hơn bốn mươi năm, đến nay đã vô phương cứu chữa.
Hoàng Bác thầm nghĩ: “Lão có lẽ thấy hài cốt trong mộ, lầm tưởng là hài cốt của Diêm La Vương, nên cảm thấy chán nản hết vui thú nên sinh bệnh chăng?”. Nghĩ thế, Hoàng Bác liền hỏi :
- Tiền bối bệnh gì?
- Bệnh trong tim.
- Ồ, rất dễ chữa. Tiền bối hãy đem thù hận, đau khổ trong tận đáy lòng, đem nó vứt ra xa, tự nhiên bệnh sẽ lành ngày.
- Vứt ra xa? Nói dễ thế ư?
- Vậy thì chắc phải chết thôi.
- Ta biết, thà chịu chết.
- Xin hỏi tiền bối, những mồ mả quanh đây tiền bối không có đào, vậy thì ai làm việc này?
- Tây Đao.
- Ồ, tiền bối đích thực nhìn thấy?
- Đúng. Lão phu sau khi giao thủ với sư phụ ngươi xong liền đi hướng Đông đến đây. Tối hôm qua lão nhìn thấy Tây Đao và đệ tử của hắn đang rời khỏi nơi này. Hà, đệ tử của hắn trông cũng giống ngươi lắm đấy.
- Họ đào mồ mả để làm gì?
- Họ bảo tìm kiếm rắn độc chuyên ăn xương cốt để bào chế thuốc.
- Tiền bối cũng tin lời họ à?
- Tin hay không cũng chẳng có can hệ gì đến ta cả.
Hoàng Bác than thở trong lòng: “Nếu lão biết rõ Tây Đao lấy mất ba cây “Cửu U Bạch Cốt Lôi” của Diêm La Vương chưa chắc đã nhàn hạ trong lòng thế đâu...”
Lão Sắc Ma thấy Hoàng Bác trầm tư im tiếng, nhô người lên mộ thốt hỏi :
- Ngươi nghĩ gì thế?
- Không nghĩ gì cả.
Lão hỏi tiếp :
- Ngươi đã tìm được phụ thân chưa?
Hoàng Bác đáp :
- Chưa được.
Hoàng Bác liền hỏi lại Sắc Ma :
- Tiền bối đã gặp được Diêm La Vương?
- Gặp rồi.
- Ồ! Trả thù chưa?
Tiếng của lão Sắc Ma khô khốc :
- Báo thù ư? Không suông rồi. Hắn đã chết.
- Như vậy là tiền bối đã gặp qua?
- Thì tại trong cổ mộ này, ngươi không tin hãy vào xem.
- Không cần, chỉ cần nói trong có gì là được rồi.
- Một hòm bằng đá xây, trong đó có hài cốt hắn nằm, bấy nhiêu thôi. Bên hông hòn đá có khắc mười chữ: TỪ TÂM DIÊM LA CHÚC CỬU MINH CHI HÀNH PHỦ. Thế chưa đủ để chứng minh sao?
- Tiền bối phát hiện ra?
- Tối hôm qua ta đi ngang qua đây, chợt nhìn thấy Tây Đao và đệ tử của hắn từ trong cổ mộ này bước ra, tò mò ta chờ chúng đi khỏi liền vào xem thì đã thấy.
- Có lẽ thấy Từ Tâm Diêm La Vương đã chết nên tiền bối chẳng thiết sống nữa phải không?
- Đúng vậy, còn gì nữa. Lão phu đã khổ luyện bốn mươi năm, kết quả là chỉ tìm được bộ hài cốt của hắn mà thôi.
Lão bật tiếng khóc hu hu, đôi dòng nước mắt cũng trào ra cùng lúc.
Hoàng Bác cảm thấy thương tình thốt :
- Tiền bối cứ đeo duổi thù hận như thế mãi sao?
Lão Sắc Ma vẫn khóc không ngừng, thốt :
- Hụ... hụ... hụ... Ngươi biết gì mà nói. Nếu mà ngươi biết rõ sự tình thì sẽ không nói thế đâu.
- Nghe thiên hạ bảo tiền bối gạt gẫm cháu gái của hắn là “Hồng Y hiệp nữ” Chúc Cầm Tâm rồi sau đó gặp hắn tại Thái Sơn. Kết quả là Hiệp Nữ cảm thấy xấu hổ nên rút kiếm tự vẫn. Diêm La Vương vì tức giận nên mới chặt đứt cánh tay của tiền bối, đúng không?
Vừa nghe Hoàng Bác nói xong, lão Sắc Ma mắt lộ hung quang, râu tóc đều dựng ngược lên, hét to :
- Láo!
Hoàng Bác giật mình, vội vận công đề phòng, nhún vai thốt :
- Tiền bối bớt nóng, thiên hạ họ đàm thế đấy.
- Lão phu tức là mọi người đều hồ đồ.
- Thế tiền bối không phải là người hồ đồ?
- Đúng. Cả ngươi cũng là tiểu hồ đồ.
- Tiểu bối là kẻ sinh sau, không nhìn thấy đích thực như thế nào thì chẳng tin ai cả.
- Không sao. Lão phu kể ra đây là sự thật, ngươi cứ theo tình và lý mà phán đoán, xem coi ai quấy ai phải.
- Xin lỗi, tiểu bối xin cáo từ.
- Nói láo! Ngươi đi à?
- Vâng.
Lão Sắc Ma giận dữ :
- Đi... đi... đi... đi...
Hoàng Bác chắp tay bái định phóng người, bỗng nghe tiếng to giọng của lão thốt lên :
- Khoan đã, chờ chốc lát.
Lão Sắc Ma buông tiếng thở dài khẽ nói :
- Về báo lại với sư phụ ngươi, ta không có dịp giao thủ tiếp với y nữa rồi.
- Còn gì nữa chăng?
Lão Sắc Ma thò tay vào người, rút ra một cuộn giấy màu đồng vứt rơi về hướng Hoàng Bác nói :
- Vật này ta tặng cho ngươi. Lão phu không còn sử dụng nó nữa.
Hoàng Bác giơ tay chụp lấy, nhìn thấy là một bên cờ trắng của “Tiên Cơ Võ Khố” bí kíp, trong lòng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lão không ngừng, nghi ngờ hỏi :
- Sao? Tiền bối tặng cho tiểu bối à?
Lão Sắc Ma cười lạnh nhạt :
- Lão phu cảm thấy không có hứng thú về nó.
- Nhưng...
- Một ngày nào đó ngươi cũng có cảm nghĩ như ta: võ công không hẳn là thứ quý báu nhất trên đời.
- Xin cảm ơn tiền bối.
Hoàng Bác nói xong xoay người bước đi, nhưng bỗng quay đầu lại nhìn lão Sắc Ma thốt :
- Tiểu bối cảm thấy ái ngại khi nhận tặng vật của tiền bối.
- Thôi đi đi.
- Tiểu bối muốn nghe tiền bối kể về “Hồng Y hiệp nữ” Chúc Cầm Tâm.
Lão Sắc Ma lắc đầu :
- Thôi, lão phu không muốn nói nữa.
Hoàng Bác liền bước đến tới mấy bậc thang trước mộ ngồi xuống khẽ nói :
- Khi nãy nhìn thấy tiền bối tức giận, tiểu bối nghĩ có lẽ những lời gièm pha không đúng và phù hợp với sự thật. Nếu tiền bối không thổ lộ nói ra chẳng phải bị hàm oan sao?
Lão Sắc Ma cảm động trong lòng liếc nhìn Hoàng Bác.
- Nay ngươi nghe lão phu tường thuật lại à?
Hoàng Bác cười gật đầu. Lão Sắc Ma thấy phấn khởi, nhướn người khỏi mộ, lưng tựa cửa, bắt đầu thốt :
- Bắt đầu từ thuở ấu thơ, chín mươi bảy năm về trước, lúc ấy lão phu mới vừa tròn được bốn tuổi. Ta không nhớ, nhưng có người chứng thật cho ta rõ là: mẫu thân ta đã hành hạ phụ