Vô Song Kiếm

Chiến vân mật bố


trước sau



Trời tối rồi lại sáng, ngày rằm đã đến!



Ánh sáng ban mai đã xuyên suốt thấu tầng mây. Cách hội chiến còn có hơn một giờ nữa mà ngựa, người của đối phương lại chưa đến. Thế nhưng ở đỉnh Liên Tâm núi Cửu Hoa đã tụ tập rất nhiều người khắp mọi nơi.



Những người này lão niên có, thanh niên có, nam có, nữ có không đồng đều. Duy chỉ có một điểm đồng nhau là không có người nào mang theo vũ khí. Cũng rất ít có mấy người mặc trang phục uy vũ. Tựa hồ như mọi người đều có biểu thị được mình chỉ là người đến xem và cổ vũ, có ý như là những nhân vật thuần túy thuộc về trung lập.



Mọi người kẻ thì đứng, kẻ ngồi, vòng quanh san sát hàng hai hàng ba. Cùng đàm luận không ngoài vấn đề về thực lực và sự thắng thua thuộc về ai trong Ngũ phái và Vô Song bảo.



Tiếng người bay lan tỏa khắp đỉnh núi...



Trong ánh sáng từ từ di động tiếp cận, đã hiện rõ lên quang cảnh xung quanh.



Đột nhiên phía tây núi Liên Tâm có một người văn sĩ trung niên đang phi hành đến, rồi vội vàng tiến vào trong dòng người. Do thời gian đến quá nhanh, cứ có một người tiến lên đỉnh núi đều được sự chú ý của rất nhiều người ở đấu trường. Lúc này người văn sĩ trung niên lại đặc biệt được mọi văn nhân võ sĩ trên đấu trường đều chú ý.



Vì sao thế?



Nhân vì người văn sĩ trung niên này sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng, cử chỉ bối rối cũng rõ được rằng là sẽ đem đến một tin tức kinh người!



Trong khoảnh khắc, trên đầu núi bỗng trở nên hết sức yên tĩnh, mọi người hồi hộp hướng đến người văn sĩ trung niên đang đi qua. Hàng trăm đôi mắt đồng loạt chăm chú nhìn vào mặt chàng ta, lặng yên.



Chàng văn sĩ trung niên tuổi trên dưới tứ tuần, mình mang một chiếc áo dài màu xám cũ, diện mạo đoan nghiêm trong đó hàm chứa một tướng gian manh xảo trá. Chàng chợt thấy tất cả mọi người đều hướng quanh mình, nét kinh hoàng trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó một thần thái trầm lắng tỉnh bơ, đưa tay làm như không có việc gì, hướng nhìn mọi người như đang tìm kiếm ai vậy.



Trong đám đông bỗng có một đại hán rẽ mọi người đi ra tiến về người văn sĩ trung niên và đưa tay bắt, hớn hở làm như vẻ thân thiết, nhiệt tình rồi hoán lên :



- Ha ha, Phí huynh, ngươi cũng đã đến à?



Người văn sĩ trung niên nhìn thấy gã đại hán sắc mặt hiện ra vẻ vui mừng nói :



- A! Phạm huynh, tiểu đệ chính đang tìm ngươi đây!



Chàng đại hán lại gần anh ta nhỏ giọng hỏi :



- Có việc gì thế? Phí huynh.



Người văn sĩ trung niên đảo ánh mắt nhìn xoáy vào mọi người xung quanh một lượt, lạnh giọng cười quắc mắt, lắc đầu nói :



- Không có gì, chúng ta đi thôi!



Chàng đại hán hiện lên sự nghi hoặc, ngạc nhiên hỏi :



- Đi? Phí huynh không nghĩ gì sao?




Người văn sĩ trung niên phát một tia nhìn lạ lùng, tựa như đang có ngầm ý gì đối với đối phương, lại trầm ngâm :



- Đã nói rồi, không có gì để xem cả!



Tử diện đại hán không hiểu được ngầm ý trong ánh mắt của người kia, bèn gãi gãi đầu do dự :



- Không có gì để xem? Hôm nay liên hợp ngũ đại danh phái hội chiến với Vô Song bảo. Có thể nói rằng ngoài cái việc trên đấu trường Hoàng Sơn kiếm hội trọng đại này, còn liên hệ đến cả vận mệnh hưng vong của võ lâm từ nay về sau nữa. Vậy Phí huynh sao lại nói không có việc gì để xem?



Người văn sĩ trung niên lại nhăn trán chặc lưỡi một tiếng tựa như có điều gì quái mà đối phương đầu óc không đủ thông minh để hiểu được. Chàng ta lại ngửa mặt lên trời suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đi nhanh đến người kia và kề gần tai nói nhỏ một hồi.



Chàng đại hán càng nghe đôi mắt càng mở to ra, sắc mặt từ hồng tía lại biến sang trắng bạch. Sau khi nghe xong chàng liền nắm lấy tay của người văn sĩ trung niên kéo đi. Vội vàng xuống nói với mọi người đang ở đấu trường đã bị hành động bí mật của hai người đó, làm cho trong lòng đầy nghi ngờ. Ai cũng muốn biết sự việc gì đã phát sinh. Nhưng đây và (...) chẳng quen biết nhau và mãi không có người nào mở lời.



Lúc ấy lại đột xuất có người bước ra, (...) lão nhân tuổi trạc khoảng lục tuần mặc áo xanh dáng vẻ phóng khoáng, tiến đến trước mặt hai người, đưa tay vuốt râu mỉm cười nói :



- Phạm lão đệ, việc gì mà gấp như vậy? Lão Hư không cùng nghe được sao?



Đại hán liền ngẩng đầu, kinh ngạc một tiếng, vội vàng chấp tay :



- Vốn dĩ là Trúc Lâm Nghiêm tiền bối, thất kính, thất kính!



Long Tuyền Ẩn Sĩ Nghiêm Lục Sở chấp tay đáp lễ, cười nói :



- Từ khi rời Cùng Lai, thấm thoát đã bảy năm, lão đệ này cũng có hướng được mãn ý lắm nhỉ?



Người đại hán thẹn thùng đáp :



- Tiền bối quá nói khéo, tại hạ bảy năm về trước ở Cùng Lai được đội ân thụ giáo, tiểu đệ luôn ghi sâu trong lòng, suốt đời...



Long Tuyền Ẩn Sĩ mỉm cười khua tay cắt lời anh ta nói :



- Công lao mấy năm đó đâu đủ để nhắc đến, lão đệ không đề cập đến cũng được. Chỉ có điều là lão đệ hôm nay đã đến đây rồi, làm sao mà gấp gáp muốn đi thế?



Người đại hán bèn quay mình sang nhìn văn sĩ trung niên ở cạnh bên như muốn nói :



- Vị Nghiêm tiền bối này là ân nhân của tiểu đệ, mình nói với ông ta đi...



Sau đó anh ta lại hướng sang kề tai Long Tuyền Ẩn Sĩ nói ra vài câu.



Long Tuyền Ẩn Sĩ nghe được bỗng biến đổi sắc mặt, nghiêm túc nói :



- Ôi! Điều này thật là ngoài ý...



Người đại hán nói xong, mặt hiện vẻ như có gì bức thiết, lại nói nhỏ cổ họng :



- Tiền bối dự định thế nào?



Long Tuyền Ẩn Sĩ mỉm cười, chậm rãi nói :



- Bảy bằng hữu Trúc Lâm của mình chỉ còn lại ba người, lão đệ đại khái có nghe người nói qua không?



Đại hán thán lên một tiếng nhẹ, liền chắp tay tâu :



- Thế thì tiền bối gánh vác quá nhiều trọng trách, giờ tại hạ xin cáo từ!



Long Tuyền Ẩn Sĩ chấp tay tống tiễn. Đại hán cùng văn sĩ trung niên liền quay gót vội vàng đi về hướng chân núi Liên Tâm.



Hàng trăm cặp mắt của mọi người sau đó đăm chiêu nhìn theo hai người xuống núi, lại nhất tề quay sang nhìn lên mặt của Long Tuyền Ẩn Sĩ. Ai ai cũng lộ vẻ khát vọng muốn ông ta nói ra những điều bí ẩn đã bộc lộ của người mới đến.



Tái Hoa Đà Trầm Cửu Thi và Tiếu Di Lặc Kỷ Nghiệt đang đứng ở gần bên Long Tuyền Ẩn Sĩ, chăm chú nhìn lão Nghiêm đang hướng đầu về phía họ, để đợi ông ta nói ra sự cố đã đưa đến.



Thần sắc của Long Tuyền Ẩn Sĩ lại giống như là chưa biết rằng đang tiếp sát với mọi người. Đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn phương xa, như đã nhập sâu vào khung cảnh giới trầm tư...



Tái Hoa Đà thấy vậy không nhẫn nại được, bèn nghiêm mặt nói lên mấy tiếng lạnh nhạt :



- Lão Nghiêm, ông có biết tôi đến đây đã không lấy làm vui khi người lại cố tạo tác những sự thần bí!



Tiếu Di Lặc cười hi hi tiếp lời :



- Điều này đã biểu thị được lão Lập Trung quá kém, như ta nhìn đây không có điều gì có thể nói là thần bí cả!



Sau thoáng ngạc nhiên, Tái Hoa Đà nhìn ông ta nói tiếp :



- Ta đã nói là không vui khi người cố tạo những điều thần bí, lại cũng không nói là sự tình có gì thần bí. Thật là một Quản Gia Bà!



Tiếu Di Lặc lại cười tiếp :



- Nói như thế, trong lòng ông cũng đã biết việc gì rồi chứ?



Tái Hoa Đà ngơ ngác, chỉ biết gật đầu đáp :



- Đương nhiên là biết!



Tiếu Di Lặc tay trái đưa ra, khách khí nghiêng mình nói :



- Xin nói thử ta nghe!




Tái Hoa Đà nhíu mày, trầm giọng đáp lại :



- Ta dựa vào yếu tốt nào để nói ra!



Tiếu Di Lặc ôm bụng phá lên cười ha hả nói :



- Như thế, lão Lang nhà ngươi cũng muốn tạo tác điều thần bí rồi phải không?



Tái Hoa Đà lúng túng, liền ngưỡng mặt lên, làm dáng như không đáng để bày vẽ nữa.



Mọi người thấy ông ta lâm trong tình thế quẫn bách, đều buộc phải phá lên cười kha khả.



Trúc Lâm thất duật ở trong võ lâm, tuy không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng danh tiếng thì cũng có ảnh hưởng nhiều về võ công học lực của họ lại vượt xa hơn nhiều, kể cả những nhân vật hắc đạo đều cảm mộ đối với họ. Điều này cũng đủ sức biết được là nhân vì ai ai trong phái cũng đều có tính tình thanh cao hào phóng, hành động trung hòa, dễ khiến cho người ta gần gũi thân cận. Nhân vật mà lúc nãy mọi người thấy dáng vẻ lúng túng của Tái Hoa Đà không thể nào ngăn cấm cười được. Nếu thông thường mà lại như vậy là mạo phạm thất lễ rồi. Nhưng học cũng biết đối với Trúc Lâm thất duật đã nói ra một tí gì cũng không (...) phải cẩn thận ý tứ.



Long Tuyền Ẩn Sĩ như bị tiếng cười của mọi người cảnh tỉnh, ông ta đôi mắt bừng lên phóng nhìn trên mặt họ, rồi mở môi cười, đưa tay xin mọi người cứ bình tĩnh, sau đó ông trầm trọng mở miệng nói :



- Các vị bằng hữu, sự việc bây giờ quá thay đổi. Hôm nay phàm là chỉ đến xem bằng hữu náo nhiệt thôi. Lão hủ (...) phụng khuyến mọi người tốt nhất là hãy xuống núi...



Nói chưa xong, có một người lại nôn nóng kêu lên :



- Sao? Không đánh nữa sao?



Nói chưa xong, có một người lại nôn nóng kêu lên :



- Sao, không đánh nữa sao?



Long Tuyền Ẩn Sĩ thoáng một lượt liền lớn tiếng :



- Không, muốn đánh, nhưng dự liệu thấy rằng lại quá thảm khốc, quyết liệt!



- A! Như thế vì sao lại không thể xem được?



- Vâng a! Mình ai cũng không muốn liên can đâu, chỉ xem thử có những quan hệ gì không?



- Không được xem đánh nhau cũng phải nộp tiền sao?



- Ha...



- Ôi, lão Nghiêm, có phải là Vô Song bảo kể cả chúng ta cũng đã dự định rồi sao?



Long Tuyền Ẩn Sĩ lúc này mới gật đầu cảm khái nói :



- Vâng, nghe truyền rằng họ muốn đến thỏa thuận quy ước với các nhân sỹ đăng ký ngoài Ngũ phái ra ở đấu trường này. Nếu không thì sẽ xem như là nhân vật thù địch. Như vậy các vị bằng hữu nếu như cho là không (...) được “mạo phạm” Vô Song bảo thì tốt nhất hãy xuống núi đi.



Mọi người nghe vậy liền lập tức im lặng, ai ai cũng nhìn nhau thất sắc, giương mắt há mồm không dám mở lời.



Sau một hồi trầm lặng, mọi người bắt đầu di động chuyển bước, hàng hai hàng ba cùng nối nhau cúi đầu mà xuống núi, toàn đấu trường chỉ còn lại năm nam và hai nữ cả già trẻ là bảy người.



Ngoài Trúc Lâm tam hữu ra, trong bảy người này có một người Mẫu Dạ Xoa Trương Đại Nương, thân mẫu của Tiểu Nam Quyền,

một người là Thiết Tảo Tửu Lạc, nhân vật còn lại trong Giang Nam ngũ thiết. Lại có một đôi thanh niên nam nữ, đó là Đổng Trọng Xương, học trò còn lại của Thiết Phán Quan Cam Chánh Bắc và Đàm Văn Hoa, cháu gái vị lão nhân khoác áo tới Thiên Mục sơn. Ba người đang ngồi lặng lẽ lại đứng dậy, cùng đi ra như không thấy gì đối với mọi người.



Trúc Lâm tam hữu đang đi và nói chuyện hàn huyên cùng Thiết Tảo Tửu Lạc, thì ở triền núi phía nam lại có một một vị lão hòa thượng mày trắng rủ dài đến má.



Mình khoác chiếc áo cà sa lớn viền vàng màu hồng, khuôn mặt khẳng kheo khô khan, thân gầy cao, cổ tay đeo chuỗi tràng hạt sắc tía phát quang, hình tướng trang nghiêm đứng đắn. Chính là Huệ Tâm Thượng Nhân, cao tăng nhất đại của Thiếu Lâm, ông đưa cặp mắt hiền từ rạng rỡ từ từ nhìn một lượt khắp tứ phía, sau đó đi đến trước mặt Long Tuyền Ẩn Sĩ và sáu người kia chấp tay cúi đầu nói :



- A di đà Phật, các thí chủ sao không làm gì để bảo tồn ít nhiều nguyên khí của võ lâm?



Sáu người đó đều vội vàng chấp tay đáp lễ, còn Long Tuyền Ẩn Sĩ lại vừa đáp lễ vừa mỉm cười đáp :



- Vãn bối tuy không phải là người trong Ngũ phái, nhưng nếu như bậc mông thượng cho dự sung vào, thì những người này sẽ cảm kích vô cùng!



Huệ Tâm Thượng Nhân ư hử một tiếng nhẹ, rồi chuyển mắt nhìn Đổng Trọng Xương và Đàm Văn Hoa nói :



- Ít nhất hai vị thí chủ này nên thoái xuất ra khỏi!



Thiết Tảo Tửu Lạc gật gù đầu, quay sau nhìn vào bảo :



- Trọng Xương, ngươi và Đàm cô nương đi xuống núi đi.



Đổng Trọng Xương nét mặt u sầu muộn một lát sau quay sang Đàm Văn Hoa lên tiếng nói :



- Văn Hoa, nàng đi xuống đi!



Đàm Văn Hoa dáng mặt ngọc lại ảm đạm, cúi đầu buồn bã trả lời :



- Chàng không đi, thì tôi cũng không...



Hai người cố đứng lại, Huệ Tâm Thượng Nhân phải mở lời khuyên giải. Từ phía nam lại có một lão nhân xấu xí, tóc dài, một cánh tay, mặt mày hung dữ đang bay đến - Nam Thiên Sắc Ma Phác Sa Lâm!



Ông ta đến ngồi lên trên một khối đá gần đó, cất tiếng gọi là không dự định ai, giống như tám người ở đấu trường lại không có người nào mà ông ta nhận biết đến.



Huệ Tâm Thượng Nhân bị kích động, trên mặt lại giật giật mấy cái, quay mình sang hướng ông ta chấp tay vái :



- Thiện tai! Phác lão thí chủ việc gì hà tất phải như vậy?




Nam Thiên Sắc Ma ngước mắt nhìn Huệ Tâm, vận động cánh tay phải và cười nhẹ đáp :



- Ngươi bất tất phải gợi ý, lão phu là do Hoàng Bác thỉnh mời đến, đánh xong một trận sau đó lại lập tức lên đường thôi!



Huệ Tâm Thượng Nhân muốn nói nhưng lại dừng, than vãn nhẹ và quay sang hướng Đổng Trọng Xương khuyên nhủ tiếp :



- Tuổi tác già như lão tăng không (...) được. Ngoài cái dũng của kẻ vô học thức ra (...) không có biện pháp gì tốt hơn, thí chủ tuổi còn trẻ, nên sớm đi khỏi đây, đợi một ngày khác (...) đã hết quỷ kế ác nghiệt...



Nói đến đây, sắc mặt bỗng nhiên lại bừng lên, cười xòa :



- Nếu như cặp mắt của lão tăng (...) không mờ thì vị tiểu thí chủ Hoàng Bác sẽ là người cứu tinh vị lai cho võ lâm, các ngươi người thanh niên tuổi trẻ, tâm chính chắn, (...) kiên cường, dễ kề vai sát cánh hơn...



Huệ Tâm lão nhân nói chưa xong lại im bặt, đôi mắt chăm chú nhìn rồi nheo nheo (...) buộc miệng than vãn, từ từ chuyển mình hướng sang phía tây thả ánh mắt nhìn ra xa.



Trong nháy mắt lại có mấy người từ từ núi phía tây bay đến. Đó là Cùng Lai Thiên Phong đạo trưởng, Ngũ Độc giáo chủ Xa Ngọc Phượng, Song Thủ Phiên Thiên Hướng Bách Xuyên Tổng trại chủ của ba mươi sáu trại bảy tỉnh phía nam và Mạc Cũng Nam Tổng trại chủ của Hắc Kỳ ở năm tỉnh phía bắc.



Sau khi họ phi đến đỉnh núi, họ phân ra hai phía tả hữu và tiến đến sáu bước. Mặt hướng đến Huệ Tâm Thượng Nhân đứng nghiêm bất động. Bốn người vừa mới đứng ổn định thì từ dưới núi lại phi lên bốn lão áo xanh lưng đeo trường kiếm. Đó là Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương, Nhất Kiếm Đoạt Mệnh Phương Khôn, Nhất Kiếm Truy Phách Tiêu Hổ!



Cũng giống như bốn người đến trước, họ phân thành hai hàng tả hữu bước đến năm bước, hướng mặt đến Huệ Tâm Thượng Nhân đứng sững như núi.



Tiếp theo lại phi đến thêm hai người quái lão mặc áo một màu đen một màu trắng. Một người tóc bạc trắng phủ vai, đôi mắt nhìn tựa như bị mù, tay chống một chiếc gậy bằng thiếc đen bóng. Người kia thì mặt khỉ tai thỏ, ốm trơ xương, cổ mang một cái đầu lâu sắc đen, đó chính là Hắc Bạch song ma.



Liền tiếp theo là Thiếu bảo chủ Vô Song bảo Âu Dương Thừa Kiếm cũng đã phi đến.



Lại tiếp nữa là một vị lão nhân tuổi ngoài sáu mươi, khuôn mặt như ánh trăng đầy, dáng vẻ anh hào, chòm râu đen dài đến trước ngực cũng xuất hiện!



Đó là Bảo chủ của Vô Song bảo Âu Dương Trường, là người đạt sáu lần vô địch (...) võ lâm đương thời ở Thiên Hạ Vô Song Kiếm.



Lúc mới đến, nét mặt ông mang một dáng vẻ tươi cười, nhưng sau khi nhìn thấy chỉ có một mình Huệ Tâm Thượng Nhân thuộc Ngũ phái khiêu chiến, lập tức nét mặt trầm lắng lại, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên và quay sang Âu Dương Thừa Kiếm cười nhạt nói :



- Nói thế nào, chúng ta đến quá sớm sao?



Âu Dương Thừa Kiếm lắc nhẹ đầu, nhỏ giọng đáp :



- Chưa đến lúc!



Lúc này Long Tuyền Ẩn Sĩ mặt khác lạ hướng sang Huệ Tâm Thượng Nhân lắng giọng hỏi :



- Thượng nhân, Bạch Vũ chân nhân thuộc Võ Đang chưởng môn và sư đệ Bạch Vân chân nhân của ông ta không phải đến rồi sao?



Huệ Tâm Thượng Nhân thả dịu ánh mắt lại, lộ ra nét cười gượng trả lời :



- Vâng, nhưng đã ra đi đêm hôm qua rồi!



Long Tuyền Ẩn Sĩ kinh ngạc nói :



- Và ba phái còn lại cũng cùng hành động theo như vậy luôn sao?



Huệ Tâm Thượng Nhân gật nhẹ đầu đáp :



- Vâng, vị lão tăng cũng chỉ muốn xin bổn phái Chưởng môn được đi theo, ôi...



Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Âu Dương Trường hướng sang người con hỏi một câu, tức thời liền ngẩng sang với hai ánh mắt rừng rực như điên chăm chú nhìn Huệ Tâm Thượng Nhân, đanh giọng nói :



- Lão hòa thượng, như vậy thì phải (...) giải thích thế nào?



Chữ “thích” vừa dứt xong thì ven núi phía Nam đột nhiên xuất hiện song song hai vị lão nhân!



Một người mặt mũi xấu xí, tóc tai bù xù, mày thô mắt to, đôi mắt ánh lên rực rực. Mình mang một chiếc áo bào gai tay lớn đã cũ, lưng quải một bầu rượu, hai tay nắm ngang chiếc gậy trúc chín mắt. Thần thái của ông ta hàm ẩn một chánh khí tràn trề lẫm liệt, bất khả xâm phạm. Đó là Bắc Chưởng Phục Ma Thần Cái Quy Đào.



Còn người kia thì diện mạo thanh tú khác thường, thân hình thon dài, khoác chiếc áo bào sắc xám, tay cầm cái phất trần, thần thái thanh thoát phóng khoáng.



Đó là Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi Lung Tuyết đạo nhân.



Hai người này vừa xuất hiện, lập tức khiến cho mọi người trong toàn đấu trường mặt mày ai cũng phải ngây dại. Có người lại bật phát ra một tiếng “ôi” kinh hãi, giống như đã nhìn thấy người chết sống lại vậy.



Không đúng sao? Đỉnh núi Liên Tâm của Cửu Hoa cao chót vót đến trăm trượng. Hai vị kỳ lạ này đã mất đi toàn công lực mà đến được đây như thế nào? Mà còn đến đây lại không hề nghe tiếng. Lung Tuyết đạo nhân thấy mọi người ngạc nhiên, liền cười dài một tràng, phẩy hai tay áo, xoay chân lão vút lên không trung cao chừng tám trượng rồi ra chiêu Xuân Phong Xuy Tuyết quay cuồng chao đảo phá lên giọng cười lớn kha kha nói :



- Lão khiếu hóa hãy mau ra tay chớ để cho mọi người ngộ nhận chúng ta là bị họ (...) lên!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện