Trời tối rồi lại sáng, ngày rằm đã đến!
Ánh sáng ban mai đã xuyên suốt thấu tầng mây. Cách hội chiến còn có hơn một giờ nữa mà ngựa, người của đối phương lại chưa đến. Thế nhưng ở đỉnh Liên Tâm núi Cửu Hoa đã tụ tập rất nhiều người khắp mọi nơi.
Những người này lão niên có, thanh niên có, nam có, nữ có không đồng đều. Duy chỉ có một điểm đồng nhau là không có người nào mang theo vũ khí. Cũng rất ít có mấy người mặc trang phục uy vũ. Tựa hồ như mọi người đều có biểu thị được mình chỉ là người đến xem và cổ vũ, có ý như là những nhân vật thuần túy thuộc về trung lập.
Mọi người kẻ thì đứng, kẻ ngồi, vòng quanh san sát hàng hai hàng ba. Cùng đàm luận không ngoài vấn đề về thực lực và sự thắng thua thuộc về ai trong Ngũ phái và Vô Song bảo.
Tiếng người bay lan tỏa khắp đỉnh núi...
Trong ánh sáng từ từ di động tiếp cận, đã hiện rõ lên quang cảnh xung quanh.
Đột nhiên phía tây núi Liên Tâm có một người văn sĩ trung niên đang phi hành đến, rồi vội vàng tiến vào trong dòng người. Do thời gian đến quá nhanh, cứ có một người tiến lên đỉnh núi đều được sự chú ý của rất nhiều người ở đấu trường. Lúc này người văn sĩ trung niên lại đặc biệt được mọi văn nhân võ sĩ trên đấu trường đều chú ý.
Vì sao thế?
Nhân vì người văn sĩ trung niên này sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng, cử chỉ bối rối cũng rõ được rằng là sẽ đem đến một tin tức kinh người!
Trong khoảnh khắc, trên đầu núi bỗng trở nên hết sức yên tĩnh, mọi người hồi hộp hướng đến người văn sĩ trung niên đang đi qua. Hàng trăm đôi mắt đồng loạt chăm chú nhìn vào mặt chàng ta, lặng yên.
Chàng văn sĩ trung niên tuổi trên dưới tứ tuần, mình mang một chiếc áo dài màu xám cũ, diện mạo đoan nghiêm trong đó hàm chứa một tướng gian manh xảo trá. Chàng chợt thấy tất cả mọi người đều hướng quanh mình, nét kinh hoàng trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó một thần thái trầm lắng tỉnh bơ, đưa tay làm như không có việc gì, hướng nhìn mọi người như đang tìm kiếm ai vậy.
Trong đám đông bỗng có một đại hán rẽ mọi người đi ra tiến về người văn sĩ trung niên và đưa tay bắt, hớn hở làm như vẻ thân thiết, nhiệt tình rồi hoán lên :
- Ha ha, Phí huynh, ngươi cũng đã đến à?
Người văn sĩ trung niên nhìn thấy gã đại hán sắc mặt hiện ra vẻ vui mừng nói :
- A! Phạm huynh, tiểu đệ chính đang tìm ngươi đây!
Chàng đại hán lại gần anh ta nhỏ giọng hỏi :
- Có việc gì thế? Phí huynh.
Người văn sĩ trung niên đảo ánh mắt nhìn xoáy vào mọi người xung quanh một lượt, lạnh giọng cười quắc mắt, lắc đầu nói :
- Không có gì, chúng ta đi thôi!
Chàng đại hán hiện lên sự nghi hoặc, ngạc nhiên hỏi :
- Đi? Phí huynh không nghĩ gì sao?
Người văn sĩ trung niên phát một tia nhìn lạ lùng, tựa như đang có ngầm ý gì đối với đối phương, lại trầm ngâm :
- Đã nói rồi, không có gì để xem cả!
Tử diện đại hán không hiểu được ngầm ý trong ánh mắt của người kia, bèn gãi gãi đầu do dự :
- Không có gì để xem? Hôm nay liên hợp ngũ đại danh phái hội chiến với Vô Song bảo. Có thể nói rằng ngoài cái việc trên đấu trường Hoàng Sơn kiếm hội trọng đại này, còn liên hệ đến cả vận mệnh hưng vong của võ lâm từ nay về sau nữa. Vậy Phí huynh sao lại nói không có việc gì để xem?
Người văn sĩ trung niên lại nhăn trán chặc lưỡi một tiếng tựa như có điều gì quái mà đối phương đầu óc không đủ thông minh để hiểu được. Chàng ta lại ngửa mặt lên trời suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đi nhanh đến người kia và kề gần tai nói nhỏ một hồi.
Chàng đại hán càng nghe đôi mắt càng mở to ra, sắc mặt từ hồng tía lại biến sang trắng bạch. Sau khi nghe xong chàng liền nắm lấy tay của người văn sĩ trung niên kéo đi. Vội vàng xuống nói với mọi người đang ở đấu trường đã bị hành động bí mật của hai người đó, làm cho trong lòng đầy nghi ngờ. Ai cũng muốn biết sự việc gì đã phát sinh. Nhưng đây và (...) chẳng quen biết nhau và mãi không có người nào mở lời.
Lúc ấy lại đột xuất có người bước ra, (...) lão nhân tuổi trạc khoảng lục tuần mặc áo xanh dáng vẻ phóng khoáng, tiến đến trước mặt hai người, đưa tay vuốt râu mỉm cười nói :
- Phạm lão đệ, việc gì mà gấp như vậy? Lão Hư không cùng nghe được sao?
Đại hán liền ngẩng đầu, kinh ngạc một tiếng, vội vàng chấp tay :
- Vốn dĩ là Trúc Lâm Nghiêm tiền bối, thất kính, thất kính!
Long Tuyền Ẩn Sĩ Nghiêm Lục Sở chấp tay đáp lễ, cười nói :
- Từ khi rời Cùng Lai, thấm thoát đã bảy năm, lão đệ này cũng có hướng được mãn ý lắm nhỉ?
Người đại hán thẹn thùng đáp :
- Tiền bối quá nói khéo, tại hạ bảy năm về trước ở Cùng Lai được đội ân thụ giáo, tiểu đệ luôn ghi sâu trong lòng, suốt đời...
Long Tuyền Ẩn Sĩ mỉm cười khua tay cắt lời anh ta nói :
- Công lao mấy năm đó đâu đủ để nhắc đến, lão đệ không đề cập đến cũng được. Chỉ có điều là lão đệ hôm nay đã đến đây rồi, làm sao mà gấp gáp muốn đi thế?
Người đại hán bèn quay mình sang nhìn văn sĩ trung niên ở cạnh bên như muốn nói :
- Vị Nghiêm tiền bối này là ân nhân của tiểu đệ, mình nói với ông ta đi...
Sau đó anh ta lại hướng sang kề tai Long Tuyền Ẩn Sĩ nói ra vài câu.
Long Tuyền Ẩn Sĩ nghe được bỗng biến đổi sắc mặt, nghiêm túc nói :
- Ôi! Điều này thật là ngoài ý...
Người đại hán nói xong, mặt hiện vẻ như có gì bức thiết, lại nói nhỏ cổ họng :
- Tiền bối dự định thế nào?
Long Tuyền Ẩn Sĩ mỉm cười, chậm rãi nói :
- Bảy bằng hữu Trúc Lâm của mình chỉ còn lại ba người, lão đệ đại khái có nghe người nói qua không?
Đại hán thán lên một tiếng nhẹ, liền chắp tay tâu :
- Thế thì tiền bối gánh vác quá nhiều trọng trách, giờ tại hạ xin cáo từ!
Long Tuyền Ẩn Sĩ chấp tay tống tiễn. Đại hán cùng văn sĩ trung niên liền quay gót vội vàng đi về hướng chân núi Liên Tâm.
Hàng trăm cặp mắt của mọi người sau đó đăm chiêu nhìn theo hai người xuống núi, lại nhất tề quay sang nhìn lên mặt của Long Tuyền Ẩn Sĩ. Ai ai cũng lộ vẻ khát vọng muốn ông ta nói ra những điều bí ẩn đã bộc lộ của người mới đến.
Tái Hoa Đà Trầm Cửu Thi và Tiếu Di Lặc Kỷ Nghiệt đang đứng ở gần bên Long Tuyền Ẩn Sĩ, chăm chú nhìn lão Nghiêm đang hướng đầu về phía họ, để đợi ông ta nói ra sự cố đã đưa đến.
Thần sắc của Long Tuyền Ẩn Sĩ lại giống như là chưa biết rằng đang tiếp sát với mọi người. Đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn phương xa, như đã nhập sâu vào khung cảnh giới trầm tư...
Tái Hoa Đà thấy vậy không nhẫn nại được, bèn nghiêm mặt nói lên mấy tiếng lạnh nhạt :
- Lão Nghiêm, ông có biết tôi đến đây đã không lấy làm vui khi người lại cố tạo tác những sự thần bí!
Tiếu Di Lặc cười hi hi tiếp lời :
- Điều này đã biểu thị được lão Lập Trung quá kém, như ta nhìn đây không có điều gì có thể nói là thần bí cả!
Sau thoáng ngạc nhiên, Tái Hoa Đà nhìn ông ta nói tiếp :
- Ta đã nói là không vui khi người cố tạo những điều thần bí, lại cũng không nói là sự tình có gì thần bí. Thật là một Quản Gia Bà!
Tiếu Di Lặc lại cười tiếp :
- Nói như thế, trong lòng ông cũng đã biết việc gì rồi chứ?
Tái Hoa Đà ngơ ngác, chỉ biết gật đầu đáp :
- Đương nhiên là biết!
Tiếu Di Lặc tay trái đưa ra, khách khí nghiêng mình nói :
- Xin nói thử ta nghe!
Tái Hoa Đà nhíu mày, trầm giọng đáp lại :
- Ta dựa vào yếu tốt nào để nói ra!
Tiếu Di Lặc ôm bụng phá lên cười ha hả nói :
- Như thế, lão Lang nhà ngươi cũng muốn tạo tác điều thần bí rồi phải không?
Tái Hoa Đà lúng túng, liền ngưỡng mặt lên, làm dáng như không đáng để bày vẽ nữa.
Mọi người thấy ông ta lâm trong tình thế quẫn bách, đều buộc phải phá lên cười kha khả.
Trúc Lâm thất duật ở trong võ lâm, tuy không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng danh tiếng thì cũng có ảnh hưởng nhiều về võ công học lực của họ lại vượt xa hơn nhiều, kể cả những nhân vật hắc đạo đều cảm mộ đối với họ. Điều này cũng đủ sức biết được là nhân vì ai ai trong phái cũng đều có tính tình thanh cao hào phóng, hành động trung hòa, dễ khiến cho người ta gần gũi thân cận. Nhân vật mà lúc nãy mọi người thấy dáng vẻ lúng túng của Tái Hoa Đà không thể nào ngăn cấm cười được. Nếu thông thường mà lại như vậy là mạo phạm thất lễ rồi. Nhưng học cũng biết đối với Trúc Lâm thất duật đã nói ra một tí gì cũng không (...) phải cẩn thận ý tứ.
Long Tuyền Ẩn Sĩ như bị tiếng cười của mọi người cảnh tỉnh, ông ta đôi mắt bừng lên phóng nhìn trên mặt họ, rồi mở môi cười, đưa tay xin mọi người cứ bình tĩnh, sau đó ông trầm trọng mở miệng nói :
- Các vị bằng hữu, sự việc bây giờ quá thay đổi. Hôm nay phàm là chỉ đến xem bằng hữu náo nhiệt thôi. Lão hủ (...) phụng khuyến mọi người tốt nhất là hãy xuống núi...
Nói chưa xong, có một người lại nôn nóng kêu lên :
- Sao? Không đánh nữa sao?
Nói chưa xong, có một người lại nôn nóng kêu lên :
- Sao, không đánh nữa sao?
Long Tuyền Ẩn Sĩ thoáng một lượt liền lớn tiếng :
- Không, muốn đánh, nhưng dự liệu thấy rằng lại quá thảm khốc, quyết liệt!
- A! Như thế vì sao lại không thể xem được?
- Vâng a! Mình ai cũng không muốn liên can đâu, chỉ xem thử có những quan hệ gì không?
- Không được xem đánh nhau cũng phải nộp tiền sao?
- Ha...
- Ôi, lão Nghiêm, có phải là Vô Song bảo kể cả chúng ta cũng đã dự định rồi sao?
Long Tuyền Ẩn Sĩ lúc này mới gật đầu cảm khái nói :
- Vâng, nghe truyền rằng họ muốn đến thỏa thuận quy ước với các nhân sỹ đăng ký ngoài Ngũ phái ra ở đấu trường này. Nếu không thì sẽ xem như là nhân vật thù địch. Như vậy các vị bằng hữu nếu như cho là không (...) được “mạo phạm” Vô Song bảo thì tốt nhất hãy xuống núi đi.
Mọi người nghe vậy liền lập tức im lặng, ai ai cũng nhìn nhau thất sắc, giương mắt há mồm không dám mở lời.
Sau một hồi trầm lặng, mọi người bắt đầu di động chuyển bước, hàng hai hàng ba cùng nối nhau cúi đầu mà xuống núi, toàn đấu trường chỉ còn lại năm nam và hai nữ cả già trẻ là bảy người.
Ngoài Trúc Lâm tam hữu ra, trong bảy người này có một người Mẫu Dạ Xoa Trương Đại Nương, thân mẫu của Tiểu Nam Quyền,