Ngày thứ hai.
Trời bắt đầu vừa hé bình minh, có một chàng thiếu niên anh phong tuấn tú lưng đeo lơ lửng thanh Thất Hồng bảo kiếm cùng với một thiếu nữ nhan sắc kiều diễm đang tiến vào cổng thành huyện Hoàng Nham, hai người đi theo con đường nội thành hòa vào mọi người. Khi họ xuất hiện đã thu hút sự chú ý rất nhiều người. Không biết là người nào đang ở phía sau lưng hai người cất giọng nhè nhẹ nói :
- Vương Lão Tứ xem kìa, đó đúng là trốn theo trai đấy!
Thanh âm tuy nhỏ nhưng được truyền đến tai của cô thiếu nữ đang đi bên cạnh chàng kia. Cô ta quay sáng chăm chú nhìn chàng thanh niên một cách kín đáo và nở nụ cười buồn bã nói :
- Tôi nhất định không nghĩ đến như thế, tư cách của tiện thiếp và kể cả của đại huynh đều không có như vậy.
Chàng thiếu niên lúc này tựa hồ như rất khó đáp lời chỉ hơi rung nhẹ đôi vai cười ngượng ngùng.
Cô ta buồn lòng than một tiếng nhẹ, đôi mắt thả về phía trước cười giọng buồn thảm nói tiếp :
- Nếu buồn lòng như đại huynh là một chàng “Kỳ khách Mã Thiên Hành” thì tiện thiếp này quả thật mà nói tự hổ thẹn không bằng được người!
Chàng thanh niên quay đầu nhìn về phía sau rồi hướng sang cô ta mỉm cười, nói tiếp :
- Chớ có nói như vậy, tôi dù sao cũng biết được cô không có gì xử sự là không đúng, nếu không thì tôi cũng đâu muốn cứu cô ra khỏi Vô Song bảo.
Nàng ta đôi bờ mi thả xuống, gắng lắm mới kềm chế được dòng nước mắt, cố nở nụ cười nói :
- tiện thiếp thật không ngờ rằng trên đời này lại có một vị đã nguyện ý quên mình để cứu giải một người “đãng phụ”. Đại huynh thật là một nhân vật kỳ lạ mà từ xưa đến nay chưa hề có!
Chàng thiếu niên giương mày cười tiếp lời :
- Tôi không cho rằng nàng là một người “đãng phụ”, nàng cũng chớ xem tôi là một nhân vật kỳ lạ!
Nàng ta nâng tay lau đôi dòng nước mắt không thể nào kiềm chế được, nhẹ nói :
- Tiện thiếp không phải là “Đãng phụ”, vậy là người thế nào?
Chàng thiếu niên lại quay đầu quan sát phía sau, rồi nhìn sang đáp lại :
- Nàng là một thiếu nữ dám phản kháng lại vận mệnh, hoặc là một đồ môn đi ngược lại với cựu lễ giáo!
Nàng cúi đầu trầm mặc một hồi, cười giọng buồn bã :
- Trừ các hẩ, người khác cũng nghĩ như vậy sao?
Chàng thiếu niên lắc đầu :
- Tại hạ cũng không biết, nhưng nàng việc gì phải đem họ để vào trong lòng bởi vì trên đời này không có ai hiểu mình bằng chính bản thân mình cả!
Nàng ta bỗng cất giọng cười khanh khách, chăm chú nhìn chàng thiếu niên nói :
- Nhưng các hạ đã hiểu rõ tiện thiếp hơn chính bản thân tiện thếp nữa đấy!
Chàng thiếu niên lại quay đầu nhìn về phía sau lưng, rồi mỉm cười đáp :
- A! Nói như vậy tự thị tại hạ này đã thừa nhận là nhân vật kỳ lạ rồi...
Trên nét mặt nàng đột nhiên lại hiện nét kinh ngạc, cũng quay đầu nhìn lại trên con đường ở phía sau hỏi :
- Các hạ sao lại liên tục nhìn về phía sau vậy, sợ người ta chế giễu sao?
Chàng thiếu niên dựa sát bên người nàng nói nhỏ :
- Không! Tôi đang chú ý xem thử có người của Vô Song bảo truy bám theo không!
Nàng ta lại tiếp tục quan sát về phía sau, lo sợ hỏi :
- Các hạ có thấy gì không?
Chàng thiếu niên lắc đầu đáp :
- Hình như là không có, tuy nhiên trừ phi là Đông Kiếm đích thân truy đuổi, còn ngoài ra thì tại hạ đều không sợ.
Nàng ta nhìn với ánh mắt vẻ khâm phục, cười nói :
- Các hạ thật là anh hung, kể cả Hắc Bạch song ma cũng không sợ sao?
Chàng thiếu niên “A” lên một tiếng, nhún đôi vai đáp lại :
- Tại hạ không phải là không sợ họ, nhưng mà trước đó họ không có ở trong bảo thì dám chắc là họ không biết để truy đuổi theo!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đến trước cửa của một quán ăn. Chàng thiếu niên đảo mắt quan sát một lượt trên con đường phía sau, rồi niềm nở mời nàng đi vào trong quán.
Vào lúc sáng sớm lại chưa có một người khách, hai người lên lầu ngồi vào bàn và gọi người đem cơm nước đến.
Người con gái nhìn sang bên đường rồi quay sang chàng thiếu niên kinh ngạc hỏi :
- Các hạ hình như đã phát hiện có người bám theo phải không?
Chàng thiếu niên gật đầu :
- Lúc tại hạ quay đầu nhìn lần thứ hai, thấy phảng phất hai bóng người ở xa xa phía sau, thoáng lại biến mât. Sở dĩ như vậy mới muốn vào trong này để đợi một tí...
Nàng ta lập tức bạc cả mặt, sợ hãi :
- Muốn đợi để làm gì?
Chàng thiếu niên mỉm cười, kề sát đến bên nàng nói nhỏ :
- Sư tổ của tại hạ đang ở tại một khách sạn trong thành này, nên tại hạ không thể dẫn dắt kẻ địch vào trong đấy.
- Nhưng...
- Nàng cứ yên tâm, vừa rồi hai người đó nếu bám sát theo mình tuyệt đối không phải là cha con Đông Kiếm, cũng không thể là Hắc Bạch song ma...
Không lâu sau, người bồi bàn đưa cơm nước đến, hai người bắt đầu ăn uống, ăn đến nửa bữa không hề thấy động tĩnh gì, lúc này nàng mới nhẹ lòng. Bỗng nàng lại gật gật đầu cất giọng cười nói :
- Đợi một tí sẽ gặp được Thượng Quan cô nương, tiện thiếp có ý đề xuất với cô nương một thỉnh cầu...
Chàng thiếu niên ngừng ăn, ngẩng mặt nhìn nàng ta ngạc nhiên hỏi :
- Thỉnh cầu điều gì?
Nàng buông đũa chống cằm cười đáp :
- Xin thỉnh cầu để cho tiện thiếp tiếp tục đảm đương một ả a hoàn... cho đến khi nào hai người cùng chung sống với nhau!
Chàng thiếu niên thay đổi nét mặt, cất giọng :
- Không, không!...
Khuôn mặt xinh xắn của nàng ta lộ vẻ ngạc nhiên :
- Sao? Các hạ không yêu thích Thượng Quan cô nương sao?
Chàng thiếu niên lấy làm khó xử, lắc đầu đáp :
- Không phải! Không phải...
Nàng ta hiểu sai ý, đôi mắt xanh lại buồn buồn âm thầm cúi đầu nói :
- Thế thì, tiện thiếp chỉ đi tiếp một con đường...
Chàng thiếu niên lấy làm lạ hỏi :
- Con đường nào?
Nàng ta ngửa mặt lên, cố gắng lắm mới nở một nụ cười nhẹ nói :
- Tiện thiếp sẽ đến Hàng Châu hoặc Kim Lăng để tìm khoái lạc. Tiện thiếp tin rằng họ không thể không cần đến con người này!
Chàng thiếu niên bỗng kinh ngạc, cao giọng nói :
- Không được!
Nàng ta đưa mắt chăm chú nhìn chàng một hồi, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn, hai dòng lệ chảy dài rơi vào chén, một giọt, hai giọt...
- Hồng cô nương, nàng nên trở về nhà để tìm song thân của mình!
- Tiện thiếp rất cám ở các hạ đã cứu được tiện thiếp thoát khỏi Vô Song bảo, nhưng các hạ hình như không có quyền gì can thiệp đến tiện thiếp sau này chứ?
- Tại hạ chỉ muốn nàng không nên làm như vậy, với lại tại hạ đang có một trăm lượng vàng có thể đưa cho nàng để trở về thăm gia đình...
- Không! Tiện thiếp dù chết cũng không trở về!
- Ôi! Nàng sao lại phải quyết định như vậy?
- Các hạ có nghe qua câu tục ngữ (...) không? Họ nếu như có thật sự nuôi lớn tiện thiếp này đi, tiện thiếp cũng không hận họ!
- Ôi! Được rồi, nếu mà Thượng Quan cô nương có nguyện ý, nàng có thể cùng ở với nàng ta.
- A! Có người đang lên lầu đấy!
Có tiếng “thình thịch” ở cầu thang, đang bước lên là một vị lão nhân có bộ râu méo thân khoác áo đại bào màu lốm đốm, cùng với một chàng thanh niên anh phong tuấn tú ăn mặc sang trọng. Không có ai khác, lại chính là Tây Đao Mễ Tư Đạt và đồ đệ Tồi Hoa Lang Quân Thiệu Phi Vân.
Chàng thiếu niên thấy vậynét mặt bỗng biến đổi, càng nàng mới thoáng thấy đã kinh ngạc kêu lên :
- A? Chàng ta thật giống...
Đột nhiên nàng bưng miệng lại. Nàng nghĩ rằng mình một cô nương mà la lên trước mặt một người thanh niên là một việc không nên.
Tây Đao Mễ Tư Đạt bước đến phía chàng thanh niên, cất giọng cười hung dữ nói :
- Hoàng Bác, quả ra là ngươi!
Hoàng Bác vội đứng bật dậy, hai tay ngầm vận tụ chân lực, chàng cố giữ thái độ cười lãnh đạm đáp lại :
- Mễ lão tiền bối, sáng nay không khí thanh lương sảng khoái, ta hy vọng rằng ở trên tửu quán này sẽ không có sự kiện gì phát sinh ngoài ý!
Tây Đao dừng chân lại vung tay áo cười ha hả tiếp lời :
- Yên tâm, người muốn tìm ngươi để báo thù là đồ đệ của ta!
Nói xong lão ta liền quay mình đi ngồi trên một chiếc ghế.
Thiệu Phi Vân lúc mới bước lên lầu đã đứng nhìm chằm chằm Hoàng Bác đầy vẻ sát khí. Nhưng sau khi thấy có một cô nương đang ngồi cùng bàn với chàng ta nhan sắc lại mỹ lệ như vậy, thái độ hung dữ của gã bỗng dịu xuống. Lúc này trên khuôn mặt được thay bằng một sự hào hoa nhã nhặn bước đến phía Hoàng Bác hai bước, chấp tay chào cất giọng đầy vẻ ôn hòa :
- Hoàng Bác, ngươi có biết ta đang đi khắp nơi để tìm ngươi không?
Hoàng Bác biết việc trước đây mình đã đem gã ta giao cho tri phủ ở Hàng Châu nên gã muốn tìm mình để báo thù. Nhưng chàng vẫn làm vẻ không biết mỉm cười chấp tay chào :
- A! Thiệu huynh tìm tại hạ có gì chỉ bảo không?
Thiệu Phi Vân nhếch mép cười lạnh lùng :
- Ngươi nghĩ thử xem, giữa hai người chúng ta có gì thù hận không?
Hoàng Bác hừ một tiếng, trong lòng nghĩ thầm: “Chúng ta tuy nhiên không có thù hận nhưng ta lại dâm tặc ngươi liên lụy đến làm cho thân bại danh tàn đấy”.
Đôi mày lưỡi kiếm lại giương lên, chàng cất giọng lãnh đạm :
- Thiệu huynh có điều gì xin cứ nói thẳng, bất tất phải khách khí!
Thiệu Phi Vân liếc nhìn trộm Hồng Oa một cái, ngồi lặng một hồi, sau đó mặt lại lộ vẻ giận dữ nói :
- Ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào đâu mà đem ta đưa đến phủ Hàng Châu?
Hoàng Bác không muốn đa sự vào lúc này, chàng lại chấp tay trước ngực chào